Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mỗi một mũi tên nhìn thì có vẻ bình thường nhưng đều đã được sức mạnh hiện thực cải tạo, có thể xuyện qua thân thể mấy tên hãn phỉ một cách chính xác. Vòng đầu tiên kết thúc, mấy chục tên hãn phỉ không còn một mống.
Mà lúc này, tên gần Diệp Phong nhất cũng phải chừng mười trượng, căn bản không tới gần được.
“Thật to gan!”
Bên ngoài sơn cốc có tiếng rống giận dữ đinh tai vang lên.
Diệp Phong nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử trung niên tay cầm trường đao cưỡi ngựa lao tới, đao trong tay dài hơn những kẻ khác một chút, trên lưỡi đao còn có khí mang nhàn nhạt lấp lóe.
Đây là… đao ý!
“Thủ lĩnh Hắc Phong Trại!”
Diệp Phong nhìn người này, không chút chần chừ, chớp mắt đã bắn ra một mũi tên, tốc độ cực nhanh.
“Phá cho ta!”
Thủ lĩnh Hắc Phong Trại nhảy lên, hai tay cầm đao chém ra một dải đao ý dài vài thước, muốn chém đứt mũi tên.
Nhưng mũi tên lập tức rẽ ngoặt giữa không trung.
Vèo!
Mũi tên bắn sau lao tới trước, xuyên thẳng qua mi tâm tên thủ lĩnh trai Hắc Phong, đính gã lên một cây đại thụ.
Đao mang bổ xuống mặt đất chém một tảng đá lớn dài tới hai mét làm hai nửa.
“Vẫn còn kém vị đại sư tiễn thuật kia!”
Diệp Phong không vui chút nào.
Vèo vèo vèo!
Đúng lúc này, mấy chục mũi tên từ cùng một hướng lao tới với tốc độ cực nhanh, người thường không thể né tránh.
“Tên tới!”
Diệp Phong tay trái cầm cung, tay phải vung vẩy.
Một khắc sau.
Mười mấy mũi tên nằm rải rác dưới đất tự động bay lên, như một bầy cá linh hoạt nhắm thẳng mấy chục mũi tên đại sư kia vừa bắn!
Choang choang choang!
Tiếng kim loại va chạm không dứt bên tai.
Tất cả mũi tên của đại sư tiễn thuật đều bị đụng nát, rơi xuống đất, khiến cho người cách đó hơn mười trượng hơi bối rối.
“Tìm được ngươi rồi!”
Diệp Phong mỉm cười, nhắm tới hướng đó bắn một mũi tên, gần như chỉ trong chớp mắt, sắp trúng vị đại sư tiễn thuật thân thể cường tráng vẫn giương cung kia.
Vèo!
Người này bổ nhào về phía trước, tránh sang một bên.
Nhưng tất cả mũi tên của Diệp Phong đều được gia trì thêm một sợi sức mạnh pháp tắc, gã há có thể trốn tránh?
Vèo!
Mũi tên rẽ ngoặt, xuyên qua mi tâm đại sư tiễn thuật, đính gã lên cây, dù chết rồi gã vẫn trợn trừng hai mắt, hiển nhiên không thể tin nổi.
Nhìn đại sư tiễn thuật chết đi, Diệp Phong rất vui mừng.
“Xem ra cửa ải Hắc Phong Trại qua rồi.”
Diệp Phong nói nhỏ.
Nhưng một khắc sau, hắn đột nhiên phát hiện có một cỗ sát ý lăng liệt từ đằng sau ập tới, toàn thân run nhè nhẹ.
“Hắc Phong Trại còn có người?”
Con ngươi Diệp Phong co rụt lại.
Hắc Phong Trại lại còn có người?
Lẽ nào lại như thế?
Ai con mẹ nó thiết kế khảo hạch này thế? Quá khó đi!
Thủ lĩnh có đao ý, đại sư tiễn thuật có thể liên tục bắn ra mấy chục mũi tên thì thôi đi, Hắc Phong Trại có được hai vị tu hành giả này, cấp độ khó đã tương đương với thiên tai rồi.
Hiện giờ lại xuất hiện một vị tu hành giả càng mạnh hơn nữa, quả thực đáng sợ, thật sự muốn đẩy con người ta vào hố lửa đây mà!
Diệp Phong nhịn không được mà thầm than.
“Dám giết hai viên đại tướng dưới trướng ta, tiểu súc sinh nhà ngươi, nhất định phải chết dưới vuốt Hổ gia ta!”
Tiếng gầm gừ như sấm sét vang lên.
Vèo!
Đột nhiên có một con hổ chạy ra từ trong núi rừng.
Nó cao chừng một mét rưỡi, khi đứng thẳng tối thiểu cũng phải hai ba mét, một cái móng vuốt thôi cũng tương đương đầu người rồi
Đùng đùng đùng!
Mãnh hổ bước đi trên đường núi phát ra âm thanh ngột ngạt, như có mười vạn cân sức mạnh.
“Không có thực lực Tụ Nguyên cảnh không đánh lại nó được!”
Diệp Phong âm thầm phân tích.
Độ khó của khảo hạch này cực kỳ quái dị.
Hắc Phong Trại không chỉ có hơn mười hãn phỉ, còn có hai tu hành giả tương đương với Luyện Khí Cảnh, còn có một con Mãnh Hổ Vương tương đương với Tụ Nguyên Cảnh, vừa khiến người ta tuyệt vọng, cũng vừa khiến người ta cạn lời.
Vèo!
Diệp Phong không chần chờ, lập tức giương cung bắn tên.
“Quá yếu!”
Nhưng mũi tên vừa bắn ra, liền bị Mãnh Hổ Vương dùng móng vuốt kẹp lấy, tỏ vẻ khinh miệt.
“Ta, là bất bại!”
Mãnh Hổ Vương nhe răng cười, ra dùng sức hít hà: “Ừm! Đồ trong sơn cốc rất thơm ngon, ăn sạch đồ trong đó hẳn có thể tiến giai một cấp.”
“Mơ tưởng!” Diệp Phong lãnh đạm nói.
“Hừ! Nhân tộc yếu ớt sâu kiến, ngươi lấy cái gì ngăn cản ta? Chỉ dựa vào mấy mũi tên này thôi à? Đáng tiếc, với ta chúng vô hiệu!”
Mãnh Hổ Vương cười gằn.
Để bày ra sự cường đại của mình, nó dùng vuốt hổ cầm lấy một mũi tên của Diệp Phong xỉa răng.
“Mũi tên của ngươi chỉ xứng cho Hổ Gia ta xỉa răng thôi!”
Mãnh Hổ Vương lớn tiếng trào phúng.
Diệp Phong cười nói: “Ngươi thật sự cho rằng vậy sao?”
Một khắc sau.
Mũi tên này nhanh chóng gia tốc, bắn qua hàm răng Mãnh Hổ Vương xuyên vào cổ họng của nó, điên cuồng khuấy động.
“Ngaoooo!”
Mãnh Hổ Vương bị đau, muốn rút mũi tên ra.
Nhưng mười mấy mũi tên đang nằm dưới đất kia lập tức bay lên, nhắm chuẩn mấy vị trí yếu ớt như lỗ mũi, hai mắt, miệng, hậu môn của Mãnh Hổ Vương, đâm thẳng vào trong.
Một khắc sau.
Tất cả mũi tên còn sót lại sức mạnh hiện thực đều nổ tung, khiến cho Mãnh Hổ Vương nổ nát thành một bãi bùn nhão.
“Hô!”
Diệp Phong thở phào một cái.
Cuối cùng hắn đã vượt qua đạo khảm Hắc Phong Trại này, bỗng nhiên trong lòng thoải mái nhẹ nhõm.
Ông!
Thi thể ba kẻ Mãnh Hổ Vương, đại sư tiễn thuật, thủ lĩnh Hắc Phong Trại đều tự cháy lên, hóa thành mấy sợi sức mạnh hiện thực, bay tới Diệp Phong.
Trong đó, thủ lĩnh Hắc Phong Trại là một sợi.
Đại sư tiễn thuật là hai sợi.
Mãnh Hổ Vương là năm sợi.
Cộng lại, tổng cộng tám sợi sức mạnh hiện thực đều dung nhập vào tay Diệp Phong, cộng luôn mười sợi sức mạnh hiện thực trước đó, tổng cộng hắn đã có mười tám sợi.
“Ta đã đột phá bình cảnh rồi sao?”
Diệp Phong ngạc nhiên.
Bảo sao Hắc Phong Trại lại khó đến thế, sau khi giết ba vị tu hành giả này có được tới tám sợi sức mạnh hiện thực.
“Thế giới này, đúng là ẩn chứa pháp tắc khắp nơi.”
Diệp Phong nói nhỏ.
Sau đó, hắn đào một cái hố trên núi, giấu hết toàn bộ người của Hắc Phong Trại đi.
Xử lý xong hết chuyện này, hắn mới quay lại sơn cốc.