Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1497 - Chương 1497 - Năm Mươi Năm

Chương 1497 - Năm mươi năm
Chương 1497 - Năm mươi năm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Diệp Phong ca ca!”

Thấy hắn bình yên trở về, Vũ Khiết không kịp đi giày, một đường băng băng lao tới nhào vào lòng Diệp Phong, khẽ nức nở.

“Ta không sao. Đừng lo lắng.” Diệp Phong cười nói, vỗ vỗ nhẹ lưng Vũ Khiết.

Không còn uy hiếp của Hắc Phong Trại, tất cả đều bình an.

Diệp Phong tiếp tục đội mũi rơm cùng Vũ Khiết hưởng thụ cuộc sống điền viên nam canh nữ chức, thi thoảng ra ngoài bán hàng, góp nhặt rất nhiều ngân lượng.

Chớp mắt, mười năm đã trôi qua.

Diệp Phong thoạt nhìn như đã tiến vào tuổi trung niên, mà làn da Vũ Khiết cũng có vẻ già nua, mang theo dấu vết tháng năm.

“Diệp Phong ca ca, sao ngươi không tìm một tẩu tử?” Vũ Khiết không chỉ một lần hỏi Diệp Phong dưới ánh trăng.

“Ta không cần.” Diệp Phong lắc đầu, tiếp tục đắm chìm trong cuộc sống điền viên, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.

Thoáng chớp mắt.

Bên ngoài đã qua nửa tháng, thời gian Diệp Phong khảo hạch cũng đã gần năm mươi năm.

Mặt trời ngả bóng về tây.

Diệp Phong ngồi trên ghế mây, râu tóc bạc trắng, toàn thân như một lão tiên nhân tiên phong đạo cốt.

Dù đã già, nhưng vẫn soái khí.

Trên ghế mây bên cạnh.

Vũ Khiết ngồi đó, như một lão thái thái đoan trang hiền lành, cùng Diệp Phong ngắm trời chiều đổ bóng.

Lúc này tóc nàng đã xám trắng.

Thân thể thêm vài phần già nua.

“Diệp Phong ca ca, cám ơn ngươi đã ở bên cạnh ta cả đời.”

Vũ Khiết bỗng nhiên mở miệng, giọng nói già nua yếu ớt khiến cho Diệp Phong cảm thấy là lạ.

“Vũ Khiết, ngươi sao vậy?” Diệp Phong vội vàng quay sang Vũ Khiết, thấy nàng đột nhiên ho khan.

Phụt!

Một lát sau, Vũ Khiết nôn ra máu, nhuộm đỏ bộ váy áo trắng trước ngực, khiến cho Diệp Phong biến sắc.

“Vũ Khiết!”

Hắn liền vội vàng đứng dậy đỡ lấy Vũ Khiết.

Mọi chuyện tới quá nhanh, bộ não Diệp Phong chập mạch, gần như trống rỗng.

Hắn không rõ vì sao Vũ Khiết đột nhiên phát bệnh.

Năm mươi năm qua, Vũ Khiết vẫn luôn khỏe mạnh.

Nàng chưa từng bi bệnh, xưa nay không cần phải uống thuốc, chưa từng sốt hay ngất xỉu.

Nhưng bây giờ nàng lại ho ra máu!

Tình huống này lần đầu xảy ra, Diệp Phong khó mà chấp nhận được, vội vàng đỡ lấy Vũ Khiết, tràn đầy lo lắng.

Vũ Khiết nhẹ nhàng phủ bàn tay lên khuôn mặt vẫn tuấn dật của Diệp Phong, thì thầm ôn nhu nói: “Diệp Phong ca ca, ta có thể cảm giác được mình quá già rồi, sắp không được nữa rồi.”

“Không thể nào. Ngươi mới hơn sáu mươi tuổi!”

Diệp Phong nghiến chặt hàm răng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Vũ Khiết.

Khi hắn mới quen Vũ Khiết, nha đầu này mới mười mấy tuổi, vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ thanh xuân.

Năm mươi năm trôi qua, nàng cũng mới hơn sáu mươi tuổi.

Mới chừng này tuổi, làm sao mà không được được cơ chứ?

“Khụ khụ khụ!”

Vũ Khiết ho khan vài tiếng: “Diệp Phong ca ca, cám ơn ngươi đã ở bên cạnh ta cả một đời, nêu có kiếp sau, ta… ta vẫn sẽ quen ngươi, sống cùng ngươi…”

Nghe vậy, vành mắt Diệp Phong đỏ ửng lên.

Năm mươi năm sớm chiều ở chung, dù trước mắt đều là mộng ảo cũng đủ khiến hắn rung động.

Hắn không muốn mất đi Vũ Khiết!

“Ngươi sẽ không chết!”

Diệp Phong vội vàng thôi động sức mạnh hiện thực.

Trải qua năm mươi năm khổ tu, thi thoảng ra ngoài săn giết tu hành giả làm ác, sức mạnh hiện thực của hắn đã đạt đến sáu mươi sợi, coi như nhiều lắm rồi.

Nhưng cho dù toàn bộ sức mạnh hiện thực đều dung nhập vào trong cơ thể Vũ Khiết, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

“Tại sao có thể như vậy?” Diệp Phong biến sắc.

Sức mạnh hiện thực có thể làm mọi thứ, vậy mà không cách nào sửa chữa được hiện thực Vũ Khiết sắp vẫn lạc!

“Không!”

Diệp Phong ôm chặt Vũ Khiết, khàn cả giọng.

Vũ Khiết vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt Diệp Phong, khuôn mặt mờ mịt sương mù tràn đầy yêu thương.

Dù hai người mới chỉ ở chung vài chục năm, từ xưa tơi giờ chưa từng vượt qua một bước cuối cùng, nhưng theo một ý nghĩa nào đó, họ lại coi nhau như người thân cận nhất.

Năm mươi năm sớm chiều ở chung.

Năm mươi năm tương kính như tân.

Năm mươi năm tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Tình cảm này, đã vượt qua tất cả!

“Diệp Phong ca ca, gặp ngươi, thật may mắn!”

Vũ Khiết khẽ vỗ về khuôn mặt Diệp Phong, có thể cảm giác được thân thể của mình đã chuyển biến xấu hơn rất nhiều, đó là một loại tàn phá của sức mạnh thiên địa, cho dù là Đại La Kim Tiên hạ phàm cũng không cứu được nàng.

“Gặp được ngươi, cũng là may mắn của ta.”

Diệp Phong ôm Vũ Khiết vào lòng, tâm tình ngũ vị tạp trần.

Năm mươi năm đó!

Ngươi có biết năm mươi năm này trôi qua thế nào không?

Những năm này sớm chiều làm bạn, tương kính như tân, đã khiến cho hắn thật sự thích, thậm chí là yêu nữ hài chưa từng nhìn rõ mặt này.

“Bắt đầu từ nhan sắc, sa vào tài hoa, trung với nhân phầm.”

“Diệp Phong ca ca, mặc dù ta thích ngươi anh tuấn tiêu sái, nhưng càng thích sự dũng cảm và trách nhiệm của ngươi, cùng với bả vai ấm áp, góc nghiêng khuôn mặt của ngươi… Khụ khụ!”

Vũ Khiết nhìn Diệp Phong, dịu dàng nói.

Tầm mắt nàng dần dần mờ đi, đến mức thân hình Diệp Phong càng ngày càng mơ màng.

Nhưng có Diệp Phong ở đây, nàng liền cảm thấy trái tim mình ấm áp.

Diệp Phong không nói gì.

Hắn biết, Vũ Khiết còn rất nhiều lời muốn nói với mình, nên chỉ ôm lấy nàng, không ngăn cản, mặc cho nàng nói ra lời nói đã phủ bụi trong lòng suốt năm mươi năm.

“Diệp Phong ca ca.”

“Nếu có kiếp sau, ta còn muốn ở cùng với ngươi cả đời, vĩnh viễn làm một tùy tùng ngoan ngoãn.”

Vũ Khiết lại bắt đầu nói chuyện.

Giọng nói của nàng càng ngày càng yếu.

“Ta nên làm tùy tùng của ngươi mới đúng, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, không cho bất kỳ ai bắt nạt ngươi." Diệp Phong nhè nhẹ vỗ vỗ khuôn mặt Vũ Khiết.

“Ha ha ha!” Vũ Khiết vui vẻ ra mặt. “Được, nếu có kiếp sau, ngươi vẫn phải bảo vệ ta thật tốt!”

“Ta sẽ!” Diệp Phong trịnh trọng gật đầu.

Đùng đùng đùng!

Lúc này, trong sơn cốc vang lên tiếng bước chân sầm sập, từng thân ảnh cường tráng tiến vào quanh tiểu viện.

Có gấu lớn cao tới năm mét.

Có nhãn kính xà vương to bằng thùng nước.

Có ong chúa dẫn theo trăm vạn bầy ong.

Có con chó vàng râu cũng trắng.

Ngoài ra, còn có vô sô thân ảnh nữa, đều là động vật sống trong sơn cốc cùng Vũ Khiết và Diệp Phong suốt năm mươi năm.

Năm mươi năm trôi qua.

Bọn chúng gần như đều còn sống cả, nhờ vào đồ ăn có chứa sức mạnh hiện thực để cải tạo bản thân, trở thành đại yêu trấn giữ một phương.

Nhưng cho dù biết thực lực của mình cường đại, bọn chúng vẫn tự do tự tại sống trong sơn cốc.

Bây giờ, bọn chúng đều cảm thấy khí tức của Vũ Khiết đang yếu đi.

Bình Luận (0)
Comment