Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Ô ô ô!”
Đám chó vàng đều quỳ khóc, hai mắt nóng hổi, không ngừng trào nước mắt.
“Đừng thương tâm!”
Vũ Khiết đằng hắng một cái, vươn tay, nhè nhẹ vỗ về con chó, lợn rừng vương, nhãn kính xà vương, ngựa hoang vương, gấu vương, vân vân.
“Sau khi ta chết đi các ngươi cố gắng ở cùng Diệp Phong ca ca, chăm sóc tòa sơn cốc này thật tốt. Ta không muốn nơi này bị bỏ hoang.”
“Khụ khụ khụ…”
Giọng nói của Vũ Khiết lại càng yếu ớt hơn.
Nàng ta dựa trên vai Diệp Phong, cùng hắn ngắm trời chiều đỏ rực, nở nụ cười say lòng người.
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.”
“Có người nói, người sống, phải có một đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm, đây mới thực sự là còn sống.”
“Diệp Phong ca ca, ngươi có biết không?”
“Mỗi một ngày sống cùng với ngươi đều là ký ức tươi đẹp khắc cốt ghi tâm của ta!”
“Ta đã thật sự sống!”
“Dù là sau khi chết, hết thảy quy về hư vô, ta cũng chưa từng hối hận, bởi vì… ta đã từng có ngươi!”
Nói đến đây, Vũ Khiết nhìn Diệp Phong thật lâu, như muốn dồn hết sức lực cuối cùng để nhớ kỹ tướng mạo của hắn.
“Ta cảm thấy, nếu có thể vĩnh viễn sống trong trí nhớ người mình yêu, thì dù có bỏ mình, cũng không phải là chết!”
Nghe nói vậy, Diệp Phong chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi.
Vũ Khiết lau nước mắt cho Diệp Phong, dịu dàng nói:
“Diệp Phong ca ca, xin đừng thương tâm.”
“Ta… ta thật sự không được rồi.”
“Thực ra, Vũ Khiết vẫn luôn có một nguyện vọng, là, liệu ngươi có thể hôn ta một cái trước khi ta chết không?”
Diệp Phong không nói lời nào.
Hắn đỡ khuôn mặt Vũ Khiết lên, hôn xuống.
Một khắc này, thiên địa băng liệt!
Toàn bộ thế giới đều thay đổi hoàn toàn, có gió lớn điên cuồng gào thét, có sóng lớn vỗ bờ, có gió thổi mây bay, có lôi minh cuồn cuộn, chấn động toàn bộ thế giới.
Đinh linh tinh!
Gió thổi lay động chuông gió bằng gỗ tử kim trước nhà phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Thần hình Vũ Khiết dần dần tiêu tán.
Nàng hóa thành một chùm sáng, chảy ra từ vòng tay Diệp Phong, không ngừng vờn quanh tiểu viện, quay trở lại thành Vũ Khiết trẻ con khi gặp Diệp Phong.
Nàng, vẫn là thiếu nữ!
“Diệp Phong ca ca, có ngươi thật tốt!”
Dứt lời, Vũ Khiết hóa thành một mảnh quang vũ, rải khắp thế giới, thu hút vô số sinh linh ngẩng đầu nhìn.
“Khônggggg!”
Vũ Khiết chết khiến cho Diệp Phong đau đớn vạn phần, ngửa mặt lên trười gào thét, dẫn tới tầng mây bốc lên, giống như vô số con rồng đang nổi giận phát tiết sự không cam lòng.
“Rống!”
Tất cả đại yêu trong sơn cốc đều ngửa mặt lên trời rên rỉ, chấn động thiên địa, khiến cho trái tim tất cả các tu hành giả đều đập thật nhanh.
Trong viện.
Diệp Phong bỗng nhiên cảm giác đầu óc mình như bị thứ gì đâm một cái, một cỗ tin tức lạ lẫm chảy vào thức hải.
Đó là quyển trung Vạn Hóa Chi Thủ.
Không ngờ sức mạnh hiện thực của Diệp Phong đã tăng vèo lên một trăm sợi chỉ trong một thời gian ngắn.
Hắn vung tay, có thể cứng rắn xóa đi một ngọn núi.
Sức mạnh này, có thể nói là rất đáng sợ!
Nhưng Diệp Phong lại không vui vẻ chút nào.
Hắn cầm lấy quần áo Vũ Khiết để lại trên ghế, ngơ ngẩn dùng hộp gỗ bọc lại, chôn trong cốc, dựng mộ bia, viết xuống ba chữ “Mộ Vũ Khiết.”
Vũ Khiết không có thi hài.
Diệp Phong chỉ có thể dựng mộ quần áo cho nàng.
Hắn ngồi trước mộ phần, dựa lưng lên bia mộ của nàng, rưng rưng nhìn về phía chân trời, trong đầu hồi tưởng lại từng li từng tí kỷ niệm trong suốt năm mươi năm sống cùng Vũ Khiết.
Hắn hồi tưởng xong, trong đầu ầm vang chấn động, gần như tất cả sức mạnh hiện thực trong cơ thể đều tiêu hao hết, như vừa bị nổ vậy.
Lúc này, Diệp Phong cảm thấy đã thông suốt.
Hai loại khí tức kỳ dị hiện ra trong mắt hắn chia hai màu xanh lục và sám. Một bên là sinh mệnh lực tràn đầy, một bên là tử khí tuổi xế chiều.
Cái này là pháp tắc sinh tử!
“Nếu có thể đổi về Vũ Khiết, dù hao hết pháp tắc ta cũng không cần.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn sờ sờ bia mộ của Vũ Khiết, như đang vỗ vỗ khuôn mặt nàng, lại nhìn lên bầu trời, thì thấy trên đó có một khuôn mặt tuyệt đẹp.
Nàng đang mỉm cười nhìn xuống.
Một khắc này, cuối cùng Diệp Phong đã nhìn thấy rõ dung mạo của Vũ Khiết.
Nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy đầu mình đau nhoi nhói, hình ảnh Vũ Khiết càng lúc càng mờ đi.
Đến cả ký ức cũng không còn rõ ràng nữa.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện vô số quả cầu lửa xé rách màn trời, rơi xuống.
Năm mươi năm đã tới.
Đạo khảm thứ hai cũng tới.
Đây là, thiên tai!
“Chẳng lẽ là thiên tai giáng xuống?”
Diệp Phong ngửa đầu lên nhìn vô số quả cầu lửa trên bầu trời, phát hiện những thiên thạch đó cũng không lớn. Mỗi một viên đều có đường kính không quá một mét, mặc dù uy lực mạnh nhưng có thể né được.
“Gào!”
Trong sơn cốc, cả đám Yêu Vương tất cả đều hướng lên trời gầm thét.
Phàm là thiên thạch đánh vào trong cốc, tất cả đều bị chúng nó đánh nát. Chúng nó vô tư không sợ hãi, bảo vệ nơi có ý nghĩa rất quan trọng với chúng này.
Vù vù vù!
Vô số thiên thạch tiếp tục rơi xuống.
Có cái nện lên trên đường phố thành Phàm Nhân, nện ra một cái hố khổng lồ ở trên mặt đất.
Có cái bắn vào trong dãy núi.
Có cái rơi lên trên đường núi.
Có cái rơi vào trong hồ.
Cũng có cái rơi vào trấn Nam Bình.
Trận thiên tai này diễn ra trên khắp thế giới.
Ầm!
Lại có một viên thiên thạch nện xuống, tốc độ cực nhanh, mục tiêu chính là nhắm vào chỗ mộ Vũ Khiết nơi Diệp Phong ở.
“Cút đi!”
Diệp Phong ngẩng đầu lên nhìn viên thiên thạch kia, trong mắt đầy vẻ tức giận. Hán chỉ tùy ý vung tay lên, chỉ tốn vẻn vẹn một sợi Hiện Thực chi lực đã nghiền nát viên thiên thạch.
Mưa thiên thạch vẫn đang tiếp tục.
Ầm!
Đúng lúc này, một viên thiên thạch màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, cuốn theo khí tức kinh khủng đến cực điểm khóa chặt lấy Diệp Phong, hùng hổ nện xuống.
“Gào!”
Tất cả đại yêu trong sơn cốc đồng loạt nổi giận, chuẩn bị chắn ở phía trước hứng chịu đòn tấn công này thay cho Diệp Phong.
“Đi ra hết đi, cái này là nhằm vào ta mà đến!”
Diệp Phong rời khỏi mộ địa Vũ Khiết, đi vào trong sân phơi lúa trong lòng sơn cốc. Thiên thạch màu vàng cũng thay đổi phương hướng, nện tới hắn.
“Chỉ là thiên thạch mà thôi, ta dùng Hiện Thực chi lực là có thể… Hả! Hiện Thực chi lực của ta?”
Giọng điệu cứng rắn của Diệp Phong chỉ vừa thốt ra được phân nửa, mặt mày hắn đột ngột thay đổi.