Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trước đó Diệp Phong vì cứu Vũ Khiết đã tiêu tốn sáu mươi sợi Hiện Thực chi lực. Có điều về sau hắn theo Vũ Khiết đi về cõi Tiên đã đạt được quyển trung Vạn Hóa Chi Thủ, Hiện Thực chi lực tăng vọt lên đến một trăm sợi, vốn dĩ là có thể tay không xóa sổ cả một ngọn núi.
Nhưng mà…
Lúc Diệp Phong ngồi ở trước một Vũ Khiết, hắn đã bị động cảm ngộ ra lực Sinh Tử Pháp Tắc nên gần như đã tiêu hao hết Hiện Thực chi lực.
Bây giờ hắn cơ bản là không có sức phản kháng!
“Định mệnh!”
Diệp Phong không nhịn được khóe miệng khẽ giật một cái.
Ầm!
Thiên thạch màu vàng kim nện trúng Diệp phong, cả sân phơi lúa bị đánh ra một cái hố to đường kính mười mét, đá vụn bay tán loạn.
“Hít!”
Đại yêu trong cốc nhìn Diệp Phong đã vỡ thành cặn bã bên trong hố thiên thạch, trong mắt đầy vẻ khó tin, không nhịn được mạnh mẽ hít vào một hơi khí lạnh.
Theo cái chết của Diệp Phong, thiên tai cũng kết thúc.
Cả thế giới đều đã khôi phục lại ổn định.
Vô số người đi ra khỏi nhà, nhìn đường phố lớn một mảnh bừa bộn, ai nấy đều có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Trong sơn cốc thôn Thần Nông.
Đông đảo đại yêu hai mặt nhìn nhau, hầu như tất cả đều trợn tròn mắt:
“Diệp chủ chết rồi sao?”
“Sao ngài ấy lại không tránh?”
“Lẽ nào là do chủ mẫu Vũ Khiết đã qua đời nên đã khiến cho Diệp chủ đau lòng muốn chết, chủ động để cho thiên thạch nện chết?”
“Cái này là chết vì tình đây mà!”
Đông đảo đại yêu mở miệng nói tiếng người. Tất cả quỳ xuống trên mặt đất, quỳ bái hài cốt Diệp Phong ở chỗ hố thiên thạch, vô cùng đau lòng.
“Tiếp theo phải làm thế nào đây?”
“Cứ thế mà chôn đi!”
Những đại yêu đang có mặt ở đây thở dài, chuẩn bị lấp đất.
Chíu!
Một dòng khí tức màu xanh lá hiện lên trong hố thiên thạch, di chuyển qua những mảnh vụn hình thành sau khi thân thể Diệp Phong vỡ nát, khiến cho chúng nó nhanh chóng hướng về chính giữa tụ hợp, lần nữa biến thành thân thể của Diệp Phong.
“Ta vẫn còn sống sao?”
Diệp Phong đứng ở trong hố thiên thạch quan sát bản thân, phát hiện vậy mà mình đã khôi phục lại trạng thái ban đầu. Một thân trường sam màu trắng, mái tóc dài màu đen thuần, nhìn qua ước chừng hai mươi tuổi.
“Diệp chủ!”
“Thế mà ngài lại cải lão hoàn đồng!”
“Diệp chủ thần uy cái thế!”
Chúng đại yêu lục tục quỳ xuống đất lấy lòng.
Diệp Phong không nói gì.
Hắn đi ra khỏi hố thiên thạch rồi quan sát xung quanh, phát hiện thiên tai đã kết thúc. Hắn lần nữa tự mình cảm ứng, rốt cuộc đã hiểu rõ:
“Thì ra là pháp tắc sinh mệnh đã cứu ta.”
“Một sợi pháp tắc sinh mệnh đã trực tiếp làm ta sống lại, giống như là tiền hồi sinh trong truyền thuyết, có thể lần nữa trở về.”
Diệp Phong đã thông tỏ.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ một mình trải qua năm mươi năm tiếp theo, mãi cho đến khi lần khảo hạch này kết thúc.
“Diệp chủ, chủ mẫu Vũ Khiết đã qua đời, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?” Đại Hoàng Cẩu ngồi ở trước mặt Diệp Phong hỏi.
Diệp Phong đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Đại yêu sinh sống trong sơn cốc đã hơn trăm năm, cho dù là tùy tiện thả ra một con cũng đủ để quét ngang các nơi.
Loại cường giả này không thể vây bắt được.
Diệp Phong cũng biết bọn chúng rất muốn đi ra ngoài chơi:
“Muốn tiếp tục ở lại sơn cốc thì tiếp tục ở lại, nếu muốn đi ra ngoài xông xáo một lần thì ta cũng không ngăn cản. Nhưng phải nhớ kỹ, không được tùy tiện tiết lộ sự tồn tại của sơn cốc này ra ngoài, cũng không thể tùy tiện làm hại chúng sanh thiên hạ.”
Diệp Phong trầm giọng nói.
Vũ Khiết đã về cõi tiên, hắn định coi giữ mộ ba năm trước rồi mới quyết định những chuyện sau đó.
“Rõ!”
Đông đảo đại yêu nghe xong lời Diệp Phong nói, tất cả đều gật đầu, nhưng không có một đại yêu nào rời đi.
Vũ Khiết vừa mới chết nên bọn nó không nỡ cứ thế rời đi. Tất cả đều lưu lại theo tiếp Diệp Phong giữ mộ.
Đảo mắt lại trôi qua một năm.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Phong tiếp tục nán lại sơn cốc, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Sáng sớm mỗi ngày, vào một khắc đầu tiên sau khi thức dậy hắn thường đặt một bó hoa ở trước mộ Vũ Khiết.
Sau khi hắn giữ mộ được một năm, đám đại yêu lần lượt rời khỏi sơn cốc.
Bọn chúng chưa từng được tận mắt nhìn ngắm thế giới bên ngoài nên dự định đi ra ngoài xông xáo một lần.
Về việc này, Diệp Phong cũng không ngăn cản.
Một năm qua, hắn đã sớm đột phá quyển thượng Vạn Hóa Chi Thủ, cũng đang tu luyện quyển trung, ngày càng nắm giữ nhiều Hiện Thực chi lực hơn. Hắn chỉ cần vung tay lên là có thể xóa sổ đại yêu đỉnh phong nhất.
“Gâu gâu gâu!”
Lúc này, Đại Hoàng Cẩu chạy tới.
Nó cũng không có rời khỏi sơn cốc, từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh Diệp Phong, chỉ là thỉnh thoảng đi đến khu vực lân cận một chút.
“Diệp chủ, sao ngài không ra khỏi cửa?”
Đại Hoàng Cẩu đứng thẳng người lên, dùng hai chân sau đi lại, hai chân trước không ngừng ra dấu tính huống ngoại giới:
“Ta vừa mới đi ra ngoài một chuyến.”
“Bây giờ ngoại giới có lẽ rất đặc sắc.”
“Vậy mà tất cả những nơi bị thiên thạch nện trúng lại có thể khai thác ra loại tinh thạch phát sáng này, ăn vào có thể khiến cho người ta nắm giữ thực lực mạnh mẽ, dễ dàng bóp nát đá lớn.”
Đại Hoàng nói rồi dùng móng vuốt vung vẫy kẹp tinh thạch lên.
Diệp Phong nhìn sang.
Thế mà loại linh thạch này lại giống linh thạch y như đúc!
“Linh khí bên ngoài đã khôi phục lại rồi sao?”
Diệp Phong trong nháy mắt hiểu ra.
Thì ra thiên tai không chỉ là một hồi trở ngại mà còn là cơ hội thúc đẩy thế giới khảo hạch phát triển tiến về phía trước.
Một khi chịu đựng được qua lần chướng ngại này thì sẽ có thể nghênh đón linh khí khôi phục.
Bây giờ bên ngoài đã là thiên hạ của người tu hành.
Nhưng Diệp Phong lại không cách nào tu hành công pháp, ngoài Vạn Hóa Chi Thủ ra, cho dù là Sinh Tử Pháp Tắc đều không thể nào tăng cường thông qua phương thức tu luyện.
“Chắc phải chờ ta khảo hạch xong rồi mới có thể tiếp tục tu luyện Sinh Tử Pháp Tắc!” Diệp Phong nhủ thầm.
Tuy hắn không cách nào phát huy tu vi, nhưng hắn có hải lượng Hiện Thực chi lực này cũng đã đủ để hoành hành thiên hạ rồi.
“Diệp chủ, loại tinh thể này thế nào?” Đại Hoàng quơ quơ linh thạch trong móng chó.