Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Tạm được, ăn đi!” Diệp Phong đáp.
“Được!” Đại Hoàng ném linh thạch vào trong miệng, cắn một phát nát vụn, sau đó nuốt xuống bụng, nâng cao tu vi.
Hai năm tới, linh khí thiên địa còn nồng đậm hơn.
Đại Hoàng Cẩu đi theo bên cạnh Diệp Phong, bình thường nó luôn có thể nhận được chỉ điểm của Diệp Phong, thực lực càng ngày càng kinh khủng.
Nó cởi bỏ lớp da cũ, lần nữa bước vào tráng niên.
Còn Diệp Phong, cuối cùng cũng kết thúc ba năm canh giữ mộ Vũ Khiết. Hắn cạo râu, mặc bộ trường sam màu trắng mà Vũ Khiết tự tay may vào, chải đầu sơ qua. Cả người thay đổi trở nên hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay hắn đã có vẻ thành thục nội liễm hơn.
Đôi mắt tựa như giếng cổ không sóng, hàm chứa vô số trí tuệ.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi xem thử thế giới bên ngoài một chút.”
Diệp Phong đã ẩn thế năm mươi ba năm.
Tiếp theo đây, hắn chuẩn bị nhập thế.
“Diệp chủ, còn sơn cốc thì sao?” Đại Hoàng Cẩu biết phải rời đi, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Những đại yêu khác đều đã đi ra thế giới bên ngoài xông xáo, có kẻ đã sớm trở thành vương hầu danh trấn một phương, thê thiếp thành đàn. Có kẻ chiếm núi làm vua, có kẻ thậm chí còn trở thành quốc sư.
Ai nấy đều trôi qua rất thoải mái.
Thỉnh thoảng bọn họ còn viết thư cho Diệp Phong và Đại Hoàng Cẩu, kể lại tình huống hiện tại của mình.
Về việc này, Đại Hoàng rất ngưỡng mộ.
Nhưng nó vẫn cảm thấy ở lại sơn cốc thoải mái hơn, đi theo Diệp Phong thì có thể trở nên mạnh hơn.
Diệp Phong nhìn cái sơn cốc đã sinh sống năm mươi ba năm này, không nhịn được bùi ngùi, nói: “Ta đã để người nộm lại đây, đủ để coi sóc tất cả trong cốc.”
Hắn nói rồi chỉ vào trong ruộng.
Nơi đó có năm người nộm đang lao động.
Bọn nó là thứ mà Diệp Phong dùng Hiện Thực chi lực tạo ra, có thể duy trì tất cả trong cốc. Cho dù có kẻ địch mạnh đáp xuống thì bọn nó cũng có thể thong dong ngăn cản.
“Đi thôi, đi ra ngoài xem thử.”
Dứt lời, Diệp Phong ngồi lên xe ngựa, cầm theo ngân lượng tích cóp những năm này và một chút hành lễ cần thiết, cũng không sợ sau đi ra ngoài rồi không có tiền sinh hoạt.
“Xong rồi!”
Đại Hoàng Cẩu mặc quần cộc hoa vào, hấp tấp đi theo bên cạnh Diệp Phong, rời khỏi cái sơn cốc đã sinh sống mấy chục năm này, đi tới thành Phàm Nhân ở cách đó không xa.
“Diệp chủ, đằng trước không có nguy hiểm!”
Đại Hoàng Cẩu rất phấn khích, không ngừng dò đường ở phía trước, sau đó trở lại bên người Diệp Phong nhỏ giọng báo cáo tình huống.
“Thế giới này còn chưa có tồn tại nào có thể uy hiếp được ta.” Diệp Phong lạnh nhạt nói.
Hiện giờ hắn đang tu luyện Vạn Hóa Chi Thủ quyển trung, Hiện Thực chi lực đang nắm giữ nhiều vô số kể.
Tuy hắn nhìn qua trông giống như một người phàm, nhưng hắn có vô số pháp tắc gia trì trên thân, đã vô địch hậu thế.
“Gâu gâu gâu!”
Đại Hoàng Cẩu hưng phấn kêu lên vài tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau nửa canh giờ.
Thành Phàm Nhân, trước cửa thành.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỗ ngồi ở cổng thành bây giờ đã huy hoàng hơn năm mươi ba năm trước nhiều. Hắn phát hiện khu vực lân cận có nhiều người tu hành có thể ngự kiếm phi hành hơn, thực lực không kém, có thể so với Tụ Nguyên Cảnh.
“Vài thập niên, thay đổi rất nhiều rồi nhỉ!”
Diệp Phong cảm khái.
Đại thẩm ven đường nghe xong lời này mới cười nói: “Thiếu niên này, nhìn ngươi cũng không lớn lắm thì phải? Chẳng lẽ mấy thập niên trước trưởng bối nhà ngươi đã từng đến thành Phàm Nhân rồi sao?”
“Xem như vậy đi!” Diệp Phong cười cười.
Vù!
Đúng vào lúc này, có mấy thanh phi kiếm bay qua bầu trời, vị nữ tử dẫn đầu kia cúi đầu, đúng lúc ngẩng đầu nhìn lên cổng thành trông thấy Diệp Phong, không kiềm được ngẩn ra:
“Là hắn! Làm sao có thể?”
Nữ tử lập tức ngự kiếm đáp xuống, lơ lửng ở trước cửa thành, ở cách mặt đất ba thước nhìn qua Diệp Phong.
“Oa!”
“Đấy là thiên chi kiêu nữ của Tô gia, Tô Linh!”
“Nghe nói mấy thập niên trước Tô Linh đại tiểu thư đã bước lên con đường tu hành, tu hành mấy chục năm, đã là Kiếm Tiên danh chấn thiên hạ, được vô số người quỳ bái.”
“Nàng đến nơi này làm gì?”
Vô số người vây quanh, trên mặt đầy vẻ tò mò.
Diệp Phong nhìn thấy Tô Linh, vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn đương nhiên nhận ra nữ nhân này.
Năm mươi ba năm trước, Diệp Phong vừa đến trước cửa thành Phàm Nhân, cũng là tại chỗ này, thiếu chút nữa đã bị Tô Linh cưỡi ngựa vào thành đụng trúng.
Nếu như lúc đó không phải Diệp Phong tránh kịp thì sợ rằng hắn đã phải đi lĩnh cơm hộp rồi.
Tô Linh đánh giá Diệp Phong.
“Năm mươi ba năm trước, ta cưỡi ngựa vào thành, suýt chút nữa đã đụng trúng ngươi. Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn trẻ tuổi như thế, xem ra cũng là một vị cao nhân đắc đạo.”
Tô Linh chủ động chào hỏi.
“Ngươi nhận biết ta?” Diệp Phong hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Linh khẽ gật cằm: “Khi đó là ngựa của ta bị hoảng sợ, suýt chút nữa đã đụng phải người, thật có lỗi.”
“Không có gì.” Diệp Phong xua tay.
“Đạo Hữu, có nguyện ý để lại danh tính hay không?” Tô Linh hỏi.
“Thôn phu nông thôn, Diệp Phong.” Diệp Phong nói: “Tô tiểu thư, nếu như không có việc gì khác thì xin nhường đường, Diệp mỗ còn phải vào thành tìm một chỗ trú ngụ.”
“Xem ra Diệp đạo hữu đang chuẩn bị nhập thế ẩn cư, mới vừa rồi là ta đường đột.” Tô Linh chắp tay.
Mặc dù Tô Linh không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì của Diệp Phong nhưng nàng không hề xem Diệp Phong là người bình thường.
Trên đời này, không có bất kỳ người bình thường nào có thể sau mấy chục năm vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc còn trẻ cả.
Chíu!
Tô Linh đánh ra một cơn mưa ánh sáng, nhập vào mi tâm của những người xung quanh, làm cho bọn họ quên đi chuyện vừa mới xảy ra ban nãy. Khi bọn họ tỉnh táo trở lại thì Tô Linh đã sớm biến mất.
“Này!”
Diệp Phong gọi một tiếng, xe ngựa lập tức chạy vào trong thành.
Nửa ngày sau.
Diệp Phong tốn mấy chục lượng bạch ngân, mua một căn biệt viện yên tĩnh vắng lặng nằm trên phố lớn Vũ Hoa tại thành Phàm Nhân.
“Từ nay về sau cứ sinh hoạt ở chỗ này đi!”
Diệp Phong dời đồ đạc trong xe ngựa ra, đặt ở trong viện. Có cuốc, nồi chén gáo chậu, quần áo và một ít rương gỗ chứa đầy các loại công cụ.