Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Thế giới Hiện Thực.
“Bây giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, xem ra chưởng môn sư thúc đã nhịn qua đợt thiên tai khảo đạo thứ hai, cũng không biết biết tình huống hiện tại của thúc ấy sao rồi.”
“Chắc là vẫn còn rất tốt.”
Hàng đệ tử Thạch Lỗi, Hàn Vĩnh Huy đang thảo luận.
“Vậy mà Diệp chưởng môn lại chịu đựng qua được đợt khảo đạo thứ hai, ngài ấy rất có khả năng sẽ kiên trì đến cuối cùng.” Trên mặt trưởng lão tộc Huyền Vũ đầy vẻ mong đợi chờ Diệp Phong quay trở về.
Thành Phàm Nhân, năm thứ năm mươi lăm.
Diệp Phong đã vào thành được hai năm.
Hai năm nay, hắn trôi qua rất thoải mái.
Ba tháng trước, Diệp Phong trước tiên làm quen với hoàn cảnh. Hắn biết bây giờ thành Phàm Nhân đã mở rộng hướng ra các khu vực bình nguyên khác, kéo dài hơn trăm dặm, dân số mấy triệu.
Người tu hành trong thành cũng phải hơn ngàn.
Nhất là Tô Linh mà hắn gặp hôm đó còn được ca tụng là Kiếm Tiên, không chỉ là cường giả xếp hạng nhất thành Phàm Nhân mà còn là nhân vật lớn danh chấn một phương trên toàn thế giới.
Thời gian tiếp theo, có rất nhiều hàng xóm đã chú ý tới Diệp Phong luôn luôn ru rú trong bếp, không nhịn được đi tới cửa viếng thăm.
Diệp Phong cũng không từ chối hàng xóm đến thăm.
Không bao lâu, hắn cũng coi như trở thành nhân vật nổi tiếng ở phố lớn Vũ Hoa. Người của nửa con phố hầu như đều biết Diệp Phong là một phú thương, không cần lao động cũng có tiền.
Cuộc sống như thế kéo dài ba năm.
Hôm nay, Diệp Phong nhìn cây đào trồng trong sân đã lớn lên, chặt xuống một nhánh cây, sau khi hong khô mới dùng đao khắc tiến hành điêu khắc. Nhánh cây rất nhanh đã trở thành một bóng dáng uyển chuyển.
Chỉ là người gỗ này không có ngũ quan.
“Ôi!”
Diệp Phong thở dài.
Cuối cùng hắn vẫn không biết mặt mũi của Vũ Khiết.
“Gâu gâu gâu!”
Lúc này, Đại Hoàng Cẩu đi ra đường chơi đã trở về, sau lưng còn có một đoàn chó đi theo, đều là những tiểu đệ mà nó thu được ở trong thành.
“Gâu!”
Đại Hoàng Cẩu nhìn thuộc hạ sau lưng sủa một tiếng, chúng nó lập tức tản ra, ai về nhà nấy.
Két!
Đại Hoàng Cẩu đi vào tiểu viện, lập tức đứng thẳng người dậy, dùng chân trước đóng cửa lại cẩn thận rồi nằm ở bên cạnh Diệp Phong. Nó nhìn bức tượng gỗ điêu khắc cao khoảng ba tấc đang đặt trên bàn:
“Diệp chủ đang khắc họa Diệp chủ mẫu đúng không?”
Giọng nói trầm thấp của Đại Hoàng Cẩu phát ra.
“Đúng vậy!” Diệp Phong gật đầu: “Đáng tiếc, ta không nhớ rõ dáng vẻ của nàng ấy!”
Đại Hoàng Cẩu nhớ tới gương mặt của Vũ Khiết, lại phát hiện cả người Vũ Khiết trong trí nhớ bị sương mù dày đặc bao phủ, có làm sao cũng không nhớ được chính xác mặt mũi của đối phương.
“Quái lạ!”
Đại Hoàng Cẩu dùng móng vuốt vỗ đầu chó của mình một cái: “Dù sao ta cũng là đại yêu, sao không nhớ được gương mặt của chủ mẫu Vũ Khiết nhỉ? Lẽ nào…đầu óc ta hư mất rồi sao?”
Diệp Phong ngẩn ra.
Ký ức về Vũ Khiết của Đại Hoàng Cẩu cũng mơ hồ ư?
Xem ra là pháp tắc Hiện Thực đang quấy phá.
Cộc cộc cộc!
Lúc này, cửa sân bị người gõ nhẹ. Đại Hoàng Cẩu lập tức chạy tới, dùng móng vuốt mở cửa lớn ra.
Một bóng dáng yểu điệu đập ngay vào mi mắt.
“Diệp Phong đạo hữu, không ngờ ngươi lại ẩn cư ở chỗ này, muốn tìm được ngươi cũng không dễ dàng.”
Tô Linh đang đứng ở trước cửa.
Nàng nhìn Diệp Phong, cũng không đi tới.
“Tô Linh Kiếm Tiên tìm ta có việc gì không?” Diệp Phong bỏ đao khắc xuống, nhìn qua Tô Linh, không biết đối phương đến vì cái gì.
Tô Linh đi vào trong viện, nói:
“Ta gặp chút khó khăn.”
“Ở nơi cách thành Phàm Nhân tám ngàn dặm có một con đại yêu đang tạo ác, đã nuốt chửng mấy tòa thành trì rồi.”
“Ta từng ra tay nhưng không địch lại.”
“Một vị đạo hữu nào đó đã đề nghị, chỉ cần mấy người liên hợp cùng nhau là có thể bảo đảm chém chết con đại yêu tạo ác kia.”
“Ta cảm thấy Diệp Phong đạo hữu rất mạnh cho nên mới đến tìm ngươi.”
Diệp Phong nghe xong câu này, lắc đầu:
“Tô Kiếm Tiên nhìn lầm rồi, ta chỉ là một người bình thường không hề có chút tu vi nào, cơ bản không phải cường giả trong miệng của ngươi. Có lẽ trên người ta có chút bí mật, nhưng ta cũng không mạnh.”
Diệp Phong từ chối Tô Linh.
“Ngươi không mạnh? Không thể nào!” Tô Linh đi lên phía trước, đưa tay nắm lấy cổ tay Diệp Phong, một tia thần thức dạo chơi một vòng bên trong thân thể của hắn, không phát hiện được gì.
Diệp Phong hình như là một người phàm, không có khai khiếu, không có linh khí, không có tu vi.
“Ta chính là ăn nhầm Trú Nhan Đan nên mới có thể liên tục duy trì dáng vẻ năm đó.” Diệp Phong lên tiếng bổ sung.
Tô Linh nghe vậy mới buông lỏng tay ra, trên mặt đầy vẻ thất vọng:
“Xem ra ta đã nhìn lầm rồi. Diệp Phong đạo hữu, hôm nay đã làm phiền nhiều, cáo từ!”
Tô Linh bất đắc dĩ thở dài, rời khỏi tiểu viện, ngự kiếm rời đi.
Đại Hoàng Cẩu nhanh chóng đi ra đóng cửa, sau đó hấp tấp đi đến bên cạnh Diệp Phong:
“Diệp chủ, vừa rồi ngài nói dối. Tuy tiểu nha đầu này rất mạnh nhưng ta chỉ cần một bàn tay là đã có thể trấn áp được nàng ta rồi. Còn ngài lại có thể dùng một ý niệm trong đầu trấn áp ta, sao có thể yếu được chứ?”
Đại Hoàng Cẩu bày ra vẻ mặt thành thật nói.
“Lắm mồm! Đánh cái đầu chó của ngươi!” Diệp Phong trừng mắt, dùng tay vỗ lên đầu Đại Hoàng Cẩu một cái.
Một hồi im lặng…
Diệp Phong hỏi Đại Hoàng Cẩu: “Tô Linh nói phía Nam có đại yêu đang tạo ác, là những tiểu yêu quái trong cốc đó phải không?”
Đại Hoàng lập tức lắc đầu đáp: “Không phải, đại yêu trong cốc chúng ta ra ngoài cơ bản không hề làm chuyện xấu.”
“Ừm, vậy thì được.”
Diệp Phong khẽ gật đầu. Hắn mở rương, lấy giấy và bút mực ra, sắp xếp cho Đại Cẩu Hoàng mài mực, chuẩn bị vẽ tranh.
Trên bầu trời phương xa.
Tô Linh đang ngự kiếm phi hành.
Nàng quay đầu lại, liếc mắt nhìn căn tiểu viện ở phố lớn Vũ Hoa thành Phàm Nhân kia. Nàng luôn cảm thấy Diệp Phong không tầm thường.
“Có lẽ ta đúng thật là đã nhìn lầm, tiếp theo, nhiệm vụ trừ yêu cũng chỉ có thể giao cho ta và mấy vị đạo hữu kia.”
Tô Linh nói xong thì tăng nhanh tốc độ.