Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Khu vực phía Nam cách thành Phàm Nhân tám ngàn dặm.
Tô Linh một tay cầm kiếm, cùng ba người tu hành khí thế cường đại khác đứng vây quanh một con rắn một sừng khổng lồ.
Trận chiến này, kinh thiên động địa!
Đôi bên đánh từ bình nguyên cho tới núi sâu, lại từ núi sâu đánh tới đại dương, lại từ đại dương đánh tới không trung.
Trận chiến này, kéo dài nửa tháng.
Rất nhiều người tu hành tới tham gia hoặc theo dõi trận chiến, đồng thời truyền đạt lại quá trình chiến đấu cho toàn bộ thế giới.
Cuối cùng!
Tô Linh và ba tu hành giả danh chấn một phương thành công giết chết con đại yêu Độc Giác Cự Mãng, cắt sừng của nó, đấu giá trước công chúng, thu hoạch phong phú, danh khí cũng được nâng cao.
Thành Phàm Nhân.
Tin tức Tô Linh giết chết đại yêu Độc Giác Cự Mãng truyền tới trong thành, xung quanh Diệp Phong đều đang bàn tán về chuyện này.
“Thực lực không tệ.”
Diệp Phong khen một câu.
Ở thế giới này, để được gọi là đại yêu thì thực lực cũng phải sánh ngang Linh Hải cảnh trong thế giới hiện thực.
Tô Linh mới mấy chục tuổi đã tu luyện tới cảnh giới này, đúng là một thiên tài hiếm có.
Nhưng, so với Đại Hoàng, nàng vẫn kém một chút.
Dù sao Đại Hoàng cũng xấp xỉ Yêu Hoàng!
Ngày hôm đó.
Diệp Phong đang vẽ tranh.
Trong viện tranh đã treo đầy tường, có tranh sơn thủy, cũng có tranh vẽ người, động vật, côn trùng, cá.
Nhưng, chúng đều không được vẽ mắt.
“Diệp chủ, sao ngài lại không vẽ mắt?”
Đại Hoàng Cẩu đang nằm phơi nắng trên thềm đá, thấy tác phẩm của Diệp Phong, tò mò hỏi.
“Vẽ mắt rồi, sẽ thành thật.”
Diệp Phong nói.
Đối với hắn bây giờ, làm bất cứ việc gì cũng là tu hành, đều sẽ tiêu hai Hiện Thực Chi Lực.
Dù chỉ là hắn tùy tiện vẽ ra, bên trong cũng ẩn chứa sức mạnh to lớn, đủ để dấy lên gió tanh mưa máu trên thế giới này.
“Thành thật? Thần kỳ như vậy?”
Đại Hoàng Cẩu trừng mắt chó, tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Ngươi không tin?” Diệp Phong cười.
“Có hơi nghi ngờ.” Đại Hoàng Cầu gật đầu chó một cái.
Diệp Phong không nói, cầm bút lông, vẽ ra một lão tăng cầm chổi trên giấy, sinh động như thật, sau đó dùng bút lông nhẹ nhàng điểm thêm đôi mắt.
Sau một khắc.
Lão tăng bước ra từ trang giấy, tay cầm chổi, quét lá cây trong tiểu viện cho Diệp Phong.
“Lão tăng, ngươi mạnh lắm hả?”
Nhìn người bước ra từ tranh vẽ, Đại Hoàng Cẩu đi tới, hết nhìn trái lại nhìn phải người này, không cảm nhận được khí tức mạnh đến đâu, bèn duỗi tay chó ra sờ một chút.
“Xoạt!”
Lão tăng vung chổi lên, đánh bay Đại Hoàng Cẩu, không biết nó rơi xuống góc núi nào.
Sau một hồi.
Đại Hoàng Cẩu toàn thân ướt sũng mở cửa viện ra, đi tới, giũ nước trên người, mắt trừng to.
“Diệp chủ, ngài mạnh quá!”
Đại Hoàng Cẩu hớn hở đi đến bên cạnh Diệp Phong, hai móng vuốt bám vào cạnh bàn: “Cho nên, có thể vẽ cho ta một nàng chó cái dịu dàng ngoan ngoãn hay không… À không, ta muốn một trăm con!”
“Đi chết đi!” Diệp Phong giơ chân đá bay nó.
Bầu không khí trong tiểu viện cứ luôn vui vẻ như vậy.
Trong nháy mắt, Diệp Phong đã đến thế giới này được 58 năm, ngày nào cũng vẽ tranh viết chữ, bán tranh bán chữ, kiếm được kha khá tiền.
Cho dù người và vật mà Diệp Phong vẽ đều không có mắt thì vẫn sinh động như thật, được gọi là đại sư tranh chữ.
Tranh chữ của hắn, ngàn vàng cũng khó mua được!
Cứ như vậy, Diệp Phong trở thành đại sư tranh chữ danh chấn một phương, thỉnh thoảng còn có người tới cửa bái phỏng.
Ngày hôm đó.
Tô Linh lại tới.
Nàng đã đổi thanh bội kiếm khác, đó là linh bảo được chế tạo từ sừng của Độc Giác Cự Mãng, uy lực mạnh mẽ, có thể khiến thực lực của nàng gia tăng gấp bội.
“Ta đến mua tranh.”
Mới vừa vào cửa, Tô Linh đã đặt một túi linh thạch trên bàn, âm thanh phát ra trầm đục, có vẻ rất nặng.
“Ồ, toàn là linh thạch luôn kìa!”
Đại Hoàng Cẩu ghé đầu lên mặt bàn, dùng chân chó gỡ cái túi ra, kẹp lên một viên linh thạch lấp lánh, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, nhịn không được mà mở miệng nói tiếng người.
Sau một khắc.
Diệp Phong cầm một nhánh trúc, muốn đánh cái đầu chó của nó.
"Gâu gâu gâu!"
Đại Hoàng Cẩu lập tức nằm rạp xuống mặt đất, không ngừng vẫy đuôi, làm bộ mình chỉ là một con chó bình thường.
“Phụt!”
Tô Linh thoạt tiên là sửng sốt một chút, sau đó thì bật cười thành tiếng, cúi đầu xuống, đặt bàn tay lên đầu chó: “Thì ra ngươi là một con chó biết nói chuyện!”
Khí tức của Đại Hoàng Cẩu không mạnh.
Dù Tô Linh đã là một thiên tài danh chấn một phương, khả năng cảm giác cường đại, nhưng lại nhìn không ra mức độ nông sâu của Đại Hoàng Cẩu, chỉ xem nó là cầu yêu bình thường vừa sinh ra linh trí, căn bản không biết thực lực chân chính của Đại Hoàng.
“Ta không phải người tu hành, lấy linh thạch cũng chẳng để làm gì.”
Lại nghe Diệp Phong nói như vậy.
Đại Hoàng Cẩu lập tức đứng người lên, dùng tay chó đè lên túi linh thạch, mở miệng nói: “Diệp chủ, ngài không cần linh thạch thì có thể đem cho chó ăn mà! Gâu gâu!”
Nói xong, nó lập tức xoay mòng mòng trên mặt đất.
Nghe lời này, Tô Linh càng vui vẻ.
Nàng cảm thấy con chó vàng này thật sự quá thú vị, chỉ là một con cẩu yêu bình thường vừa mới mở linh trí mà đã gan lớn như vậy, muốn ăn tươi nuốt sống linh thạch, không sợ ăn bể bụng hả!
Thấy Đại Hoàng Cẩu muốn ăn linh thạch, Diệp Phong lập tức lườm nó một cái, nói: “Thôi được, tùy ý chọn một bức họa đi!”
“Đa tạ Diệp Phong đạo hữu.”
Tô Linh lập tức đi dạo trong sân, cầm lấy một bức họa tên là “Kiếm Vũ Phân Phi”: “Ta chọn rồi.”
“Tinh mắt lắm.” Diệp Phong nói.
Bức tranh này được hắn vẽ rất tỉ mỉ.
Bên trong có tổng cộng ba nghìn thanh kiếm, mỗi một thanh kiếm đều có hình thái riêng, người bình thường nhìn không ra, nhưng nếu là người tu hành thì có thể ngộ ra kiếm ý đặc biệt.
Thậm chí, còn có thể lĩnh ngộ thần thông kiếm đạo Vạn Kiếm Quyết.
“Trong số tất cả những bức tranh ở đây, ta thích bức này nhất.”
Tô Linh nhìn bức tranh, yêu thích không nỡ rời tay.
Một lát sau, nàng rời đi.