Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1503 - Chương 1503 - Năm Thứ 99 Khảo Hạch (1)

Chương 1503 - Năm thứ 99 khảo hạch (1)
Chương 1503 - Năm thứ 99 khảo hạch (1)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cuối ngõ Vũ Hoa.

Một mình Tô Linh ngồi dưới cây đại thụ, nhìn bức họa, càng nhìn càng hãm sâu, chẳng mấy chốc đã có cảm giác.

“Kiếm ý, lên!”

Nàng vươn tay, chỉ về phía bầu trời.

“Xoạt!”

Kiếm ý vô hình phóng lên tận trời, chặt đứt một nhánh cây, khiến nó rơi xuống, nhanh chóng khô héo.

“Bức tranh này mạnh quá!”

Tô Linh cất tranh đi, nhìn về phía cửa lớn tiểu viện độc lập phía xa, môi đỏ hơi mấp máy: “Ta sẽ lại tới tìm ngài, Diệp tiền bối!”

Dứt lời, Tô Linh ngự kiếm rời đi.

Trong tiểu viện.

Diệp Phong đang luyện chữ.

Đại Hoàng Cẩu ngậm cái túi chứa đầy linh thạch đi đến căn phòng phía Tây, mở cửa, lập tức có vầng sáng từ đó tỏa ra.

Nếu Tô Linh ở đây, chắc chắn sẽ bị sốc.

Bởi vì, trong căn phòng này chất đầy linh thạch!

Mà đây, toàn là đồ ăn của Đại Hoàng.

“Đồ ăn của ngươi ăn mãi không hết, còn tham lam!” Diệp Phong thuận miệng mắng một câu, Đại Hoàng há miệng cười đáp lại.

“Diệp chủ, chẳng phải là vì ta muốn lo cho cái nhà này sao! Một ngày nào đó, ngài muốn linh thạch thì chỉ cần mở cửa là được, muốn lấy bao nhiêu thì lấy!”

Nói xong, Đại Hoàng Cẩu lại chạy ra ngoài chơi.

Là một con đại yêu ẩn thế, khứu giác của Đại Hoàng rất nhạy bén, phát hiện vô số mỏ linh thạch, linh thạch trong căn phòng phía Tây đều là do nó lãnh đạo hoàng triều chó đất của mình khai quật được.

“Gâu gâu gâu!”

Ngõ Vũ Hoa vang lên tiếng sủa của Đại Hoàng.

Một lát sau, hàng nghìn con chó đất chạy ra từ các nhà, theo Đại Hoàng rời khỏi thành Phàm Nhân.

“Đúng là hết cách với nó!”

Diệp Phong lắc đầu.

Hắn ngừng viết, ngồi trên ghế mây, nhìn ghế mây trống không bên cảnh, chỉ thấy trên đó có một bức tranh khắc gỗ.

“Vũ Khiết…”

Diệp Phong than nhẹ.

Hắn lấy đao khắc và mảnh trúc ra, khắc lên đó một chút hoa văn, sau đó dùng bút chu sa vẽ lên, trở thành một lá bùa.

Đối với người bình thường, đây chính là bùa hộ thân.

Đối với người tu hành, đây cũng là bùa hộ thân.

Những lời này không phải nói xàm, mà là chân lý.

Bùa do Diệp Phong làm ra nhìn như bình thường, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cường đại, có thể che chở cho người tu hành và cả người bình thường, tránh tai trừ nạn cho bọn họ.

Ý nghĩa của nó, đương nhiên rất phi phàm.

“Ông chủ Diệp, ta đến mua bùa.”

Lúc này, một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ đứng ngoài viện, nhẹ gõ cửa.

“Vào đi!” Diệp Phong nói.

“Vâng ạ!” Người phụ nữ đẩy cánh cửa khép hờ ra, dắt đứa trẻ vào trong viện.

“Đều ở đây, tùy ý chọn, mười văn tiền một tấm bùa.” Diệp Phong đặt một rương bùa lên bàn, để hai mẹ con họ tự chọn.

“Cảm ơn ông chủ Diệp!” Người phụ nữ vội vàng chọn.

Đứa trẻ bên cạnh nhìn vào chiếc ghế mây bỏ trống, phát hiện trên đó có một bức tượng gỗ, đưa tay sờ, lại phát hiện tay mình xuyên qua tượng gỗ, như sờ vào không khí.

“Úi?”

Đứa trẻ thử mấy lần, nhưng vẫn không sờ được tượng gỗ, bèn đưa tay dụi mắt, miệng thốt lên kinh ngạc.

“Tiểu Phong, đừng quậy!”

Người phụ nữ vội vàng kéo đứa trẻ lại.

“Mẹ, con muốn cái này!” Đứa trẻ chỉ vào tấm tượng gỗ trên ghế mây.

“Đây là tượng gỗ, không phải cái gì, đừng có nói linh tinh!” Người phụ nữ vội vàng kéo đứa nhỏ lại.

“Đây không phải tượng gỗ, mà là vợ ta.” Diệp Phong bình tĩnh nói, cầm dao khắc, chuẩn bị tiếp tục khắc.

Người phụ nữ lập tức nói: “Ông chủ Diệp biết đùa thật đấy, tượng gỗ này làm sao có thể là vợ của ngài được?”

Diệp Phong không tiếp tục giải thích.

“Ông chủ Diệp, vợ ông xinh thật đấy! Có thể bán cho ta hay không?” Trẻ con nói không lựa lời, cái gì cũng dám nói.

“Tiểu Phong, muốn ăn đòn hả!” Người phụ nữ lập tức trừng mắt, dí thằng nhỏ xuống đất, cởi quần nó, cầm lấy nhánh trúc quất túi bụi vào mông nó.

“Hu hu!”

Đứa nhỏ khóc òa lên.

“Ông chủ Diệp, là ta không biết cách dạy con, thật sự xin lỗi.” Người phụ nữ vội vàng trả tiền, cầm lấy bùa rồi ôm thằng nhỏ rời đi, sợ Diệp Phong trách tội.

Chứng kiến xong trò khôi hài này, Diệp Phong vẫn bình tĩnh thong dong.

Hắn đã gặp những chuyện tương tự thế này rất nhiều.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Diệp Phong đã tới thế giới này được sáu mươi năm.

Ngày hôm đó, rất nhiều dãy núi chấn động.

Rất nhiều linh mạch xuất hiện, phun trào linh khí nồng nặc, càng ngày càng nhiều người tu hành ra đời.

“Ôi trời, đó là cái gì thế?”

Có người hoảng hồn la toáng lên.

Trong thành Phàm Nhân tỏa ra vầng sáng nồng đậm, chấn động toàn thành, cũng thu hút sự chú ý của Diệp Phong.

“Nàng đột phá rồi.” Diệp Phong nói với vẻ lạnh nhạt.

Luồng khí tức này rất quen thuộc.

Đó là Tô Linh.

Nàng bẩm sinh tài năng ngút trời, lại đột phá một cảnh giới nhỏ, với thực lực của nàng bây giờ, một mình nàng có thể giết chết Độc Giác Cự Mãng.

“Linh khí bộc phát à?”

Diệp Phong có thể cảm nhận được linh khí dày đặc khắp xung quanh.

Thiên địa bây giờ càng thích hợp để tu hành.

Nhưng không có liên quan gì tới hắn.

Hắn cầm lấy mảnh trúc, dùng dao khắc lên, phát huy toàn bộ bản lĩnh một cách hoàn mỹ, khiến nó ẩn chứa uy năng to lớn, cũng thông qua phương thức này tu luyện Vạn Hóa Chi Thủ.

Sau ba tháng.

Tô Linh lại tới, nhưng không đi một mình.

Bên cạnh nàng có thêm vài người tu hành, thực lực cũng không tệ, có thể sánh ngang với Linh Hải cảnh mới thăng cấp.

“Diệp tiền bối, ta lại tới.”

Cách xưng hô của Tô Linh với Diệp Phong đã thay đổi, trên mặt cũng mang theo vẻ tôn kính của vãn bối nhìn vãn bối: “Mấy người này là bạn của ta, đều là cường giả tu hành cảnh giới thứ tư.”

Cảnh giới thứ tư?

Diệp Phong ngẩng đầu lên.

Ở đại lục Thần Châu, tu hành chia làm các cảnh giới Vọng Khí, Luyện Khí, Tụ Nguyên, Linh Hải, Thần Nguyên, Phá Hư.

Ở thế giới này, tu hành chỉ mới bắt đầu mấy chục năm, không có tên gọi chính xác, cảnh giới tu luyện được phân chia thành cảnh giới thứ nhất, cảnh giới thứ hai vân vân.

Cảnh giới thứ tư ở đây chính là Linh Hải cảnh.

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Bọn họ đồng loạt ra tay cũng đánh không lại Đại Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment