Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Tới mua đồ à?” Diệp Phong hỏi.
“Tranh của ngài rất hữu dụng, ta giới thiệu những người bạn này tới mua, giá cả không thành vấn đề.” Tô Linh lấy ra một túi linh thạch, đặt lên mặt bàn, bên trong chứa rất nhiều linh thạch.
“Tùy ý chọn đi!” Diệp Phong khoát tay áo.
Tô Linh vui mừng, nhìn những người tu hành đi cùng mình rồi nói: “Mỗi người chỉ có thể chọn một bức họa, nhất định phải chọn kỹ, có thể giúp thực lực các ngươi tăng vọt đấy.”
“Ừ.”
Mấy người tu hành lập tức chọn lựa trong tiểu viện.
“Bức họa này không tệ!”
Một thanh niên mặc áo bào trắng coi trọng một bức tranh thủy mặc tên là “Cô Chu Phiếm Giang”, có thể cảm nhận được ý cảnh rất có ích đối với mình.
“Cái này không tệ.”
“Ta cũng chọn được rồi.”
Có hai người tu hành chọn trúng hai bức tranh tên “Chim Bói Cá” và “Một Ngựa Dạo Thiên Hạ”, mừng khấp khởi cầm lấy.
Duy chỉ có một cô gái váy đỏ với đôi mắt phượng nhìn tranh vẽ xung quanh với vẻ khinh thường, cảm thấy chúng đều quá tầm thường, cho nên không chọn.
“Triệu Nghiên, sao ngươi không chọn?”
Tô Linh nhìn cô gái áo đỏ, tò mò hỏi.
Tranh của Diệp Phong là cực phẩm, chọn đại một bức cũng ẩn chứa ý cảnh đặc biệt, nếu không phải Diệp Phong dặn trước rằng mỗi người chỉ có thể chọn một bức thì nhất định nàng sẽ mua hết.
“À, không có cái nào thích hợp.” Triệu Nghiên lắc đầu.
“Ừ thôi!” Tô Linh cũng không có cách nào.
Nửa khắc sau.
“Diệp tiền bối, hôm nay quấy rầy rồi, cáo từ!”
Tô Linh chắp tay với Diệp Phong, dẫn nhóm Triệu Nghiên rời khỏi tiểu viện độc lập này.
Diệp Phong không cầm lấy linh thạch trên bàn đi cất mà tiếp tục điêu khắc, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nửa ngày sau.
Có người đẩy cửa ra, bước vào, chính là Triệu Nghiên mà hôm nay Tô Linh dẫn tới.
“Một tên lừa đảo trong giang hồ mà thôi! Mặc dù không biết ngươi lừa bịp Tô Linh và các đạo hữu khác như thế nào, nhưng ngươi không lừa được ta, những thứ này chẳng qua đều là mấy thứ phàm tục rác rưởi!”
Triệu Nghiên đứng trước mặt Diệp Phong, cười nhạo.
Nàng ta có thần thức, nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn ra được Diệp Phong và đống tranh chữ, đồ thủ công quanh hắn có cái gì đặc biệt, cảm thấy Diệp Phong chỉ được cái làm màu mà thôi.
“Người vô duyên, đương nhiên xem không hiểu.”
Diệp Phong chỉ thuận miệng đáp lại.
“Câu cửa miệng của đám lừa đảo giang hồ đây mà, nực cười!” Triệu Nghiên đứng trước bàn, nhấc túi linh thạch lên, nhìn thấy tượng gỗ trên ghế mây không người ngồi, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc lạnh.
“Ngay cả mặt mũi cũng không khắc ra được, kém cỏi!”
Triệu Nghiên vươn tay, muốn cầm tượng gỗ Vũ Khiết lên, nhưng tay nàng ta chạm vào tượng gỗ, lại chỉ có cảm giác như bị kim châm đột ngột ập tới.
Cảm giác đau đớn này đánh thẳng vào linh hồn.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Triệu Nghiên liên tục lùi lại, nhìn bàn tay đầy lỗ kim châm của mình, hoảng hốt la toáng lên.
“Bịch!”
Nàng ta ngồi bệt xuống đất, lấy gương đồng ra, có thể nhìn thấy dung nhan của mình đang nhanh chóng trở nên già nua, từ thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ biến thành một bà lão tóc hoa râm.
Ngay cả răng cũng bắt đầu rơi rụng.
"Không!"
Triệu Nghiên lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha thứ.
“Diệp tiền bối, là ta mắt chó coi thường người khác, có mắt không thấy Thái Sơn, xin ngài tha cho ta!”
Bây giờ cho dù Triệu Nghiên có ngu xuẩn đến mức nào thì cũng biết sự đáng sợ của Diệp Phong.
Thủ đoạn có thể khiến nàng ta trở nên già nua trong thoáng chốc nằm ngoài sự hiểu biết của nàng ta, có lẽ đủ để trấn áp cả thế giới này.
“Ngươi động vào thứ không nên động vào.”
Diệp Phong lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nổi giận từ sau khi nhập thế ẩn cư đến nay.
“Ầm!”
Toàn thân Triệu Nghiên nứt ra, vỡ thành tro tàn, rải xuống mặt đất, bị lão tăng từ ngoài viện đi vào quét vào đống rác.
Không ai biết, một cường giả cảnh giới thứ tư đã chết trong tiểu viện của Diệp Phong một cách hời hợt đến vậy.
Cuộc sống sau đó vẫn diễn ra như thường.
Như thể tất cả mọi người đều đã quên đi cái người tên Triệu Nghiên này, không tìm kiếm nàng ta, cũng không thương nhớ nàng ta, càng không ai hoài nghi tới Diệp Phong.
Như thể Triệu Nghiên chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Lại mười năm trôi qua.
Một luồng linh khí mới phun trào.
Thiên địa linh khí ở thế giới này càng thêm nồng đậm, càng ngày càng nhiều cường giả tu hành cảnh giới thứ tư xuất hiện, thậm chí có người đang đột phá lên cảnh giới thứ năm trong truyền thuyết, nhưng tất cả đều thất bại.
Sau đó, cứ cách mười năm lại có một đợt linh khí phun trào, kéo theo toàn bộ tu hành giới phát triển mạnh mẽ.
Diệp Phong không để ý thế sự ngoài kia, tiếp tục hóa phàm.
Số lần Tô Linh đến thăm cũng ít dần.
Mới đầu, cứ mấy tháng nàng lại tới một lần, nhưng sau đó lại trở thành mấy năm mới tới một lần.
Diệp Phong cũng không để tâm cho lắm.
Thế giới này càng ngày càng thích hợp tu hành, càng ngày càng nhiều đại yêu xuất hiện, làm ác khắp nơi.
Tô Linh thân là kiếm tiên, đương nhiên phải đi trừ yêu.
Thậm chí có đôi lúc suốt mấy năm liền nàng không quay lại thành Phàm Nhân một lần nào, số lần gặp mặt người nhà cũng thưa dần.
“Diệp chủ, hình như ta bị mắc kẹt.”
Đại Hoàng Cẩu càng ngày càng lớn, như một con chó vàng, sau lưng có hàng vạn con chó đất, gây dựng nên một hoàng triều tập hợp vô số con chó.
Nhưng đã đến lúc thực lực của Đại Hoàng Cẩu không cách nào tăng lên được nữa.
“Là pháp tắc của thế giới này hạn chế ngươi, nhưng mà ta có cách giải quyết, ngươi cứ chờ trước đã!”
Diệp Phong nói.
Đại Hoàng bị mắc kẹt ở cảnh giới thứ tư đỉnh phong, không cách nào tiến lên cảnh giới thứ năm, và Tô Linh cũng vậy.
Toàn bộ người trong thế giới này đều bị hạn chế.
Ngoại trừ Diệp Phong.
Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc đã đến năm thứ 99.
Bây giờ, cách trăm năm hóa phàm chỉ còn đúng một năm cuối cùng.
Diệp Phong vẫn như lúc còn trẻ.
Nhưng vì tác dụng của Hiện Thức Chi Lực, ngay cả đứa nhỏ đòi mua vợ hắn khi xưa nay đã trở thành cụ già lọm khọm cũng không cảm thấy tướng mạo của Diệp Phong có bất cứ vấn đề gì.