Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1507 - Chương 1507 - Cảnh Giới Thứ Năm Đáng Sợ

Chương 1507 - Cảnh giới thứ năm đáng sợ
Chương 1507 - Cảnh giới thứ năm đáng sợ

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cường giả Nhân tộc và Yêu tộc cười sảng khoái.

Nhưng sắc mặt Tô Linh lại càng thêm nghiêm trọng.

Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của Ma Thần vô cùng bình tĩnh, căn bản không hề dao động, vẫn mang lại cho người ta cảm giác áp bách nặng nề.

“Các ngươi đắc ý lắm à!”

Cuối cùng Ma Thần cũng lên tiếng.

Tay phải gã nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, tay trái vươn ra trước, để lộ sáu bàn tay xương xẩu, bề mặt có ma hỏa quấn quanh, còn có vô số hoa văn quỷ dị ẩn chứa năng lượng kinh khủng.

Ma Thần lên tiếng, các cường giả cảnh giới thứ ba lập tức có cảm giác như tim đột nhiên ngừng đập.

“Phụt!”

Sau một khắc, tất cả cường giả cảnh giới thứ ba thuộc Nhân tộc và Yêu tộc đều thổ huyết, sắc mặt tái nhợt.

“Một câu nói đã khiến chúng ta thổ huyết tập thể!”

“Đây… đây chính là sự đáng sợ của cảnh giới thứ năm sao?”

“Đùng hoảng, chúng ta còn có Tô Linh kiếm tiên!”

Đông đảo người tu hành lập tức lùi lại, cường giả cảnh giới thứ tư cùng cấp bậc với Tô Linh thfi đứng thành một hàng, khí thế hợp nhất, chống lại Ma Thần.

“Các ngươi cũng không tệ lắm đâu.”

Ma Thần lại lên tiếng: “Đáng tiếc, bản Ma Thần một khi ra trận thì nhất định phải càn quét cả thế giới, biến nơi này thành Thánh giới tràn ngập ma hỏa!”

“Ngươi đừng mơ!” Tô Linh quát lớn.

Nàng cầm kiếm tiến lên, ba nghìn ánh kiếm sau lưng hợp lại thành một, đẩy khí tức của nàng lên đến đỉnh phong, kết hợp với khí thế của mấy vạn người tu hành sau lưng, đủ để tạm thời chống lại Ma Thần.

“Ngươi chính là người mạnh nhất thế giới này? Chỉ mới tiến lên cảnh giới thứ năm được nửa bước, nhường ngươi ba chiêu.” Ma Thần cười nhạo.

“Hừ, ngươi sẽ hối hận!”

Tô Linh hít sâu một hơi, tay phải cầm kiếm, tay trái bấm niệm pháp quyết, ánh kiếm sau lưng lập tức hòa làm một thể với thanh kiếm trong tay nàng, phát ra ánh kiếm sáng chói.

"Vạn Kiếm Quyết!"

Tô Linh xuất kiếm.

Khoảnh khắc này, hàng vạn vạn tia sáng bùng lên từ thân kiếm, nở rộ giữa không trung, như pháo hoa rực rỡ, nhưng lại ngưng tụ thành một chùm ánh kiếm giữa không trung, lao về phía mi tâm của Ma Thần.

"Quá yếu!"

Ma Thần vung Phương Thiên Họa Kích lên, nhẹ nhàng đánh tan đòn tấn công mạnh nhất của Tô Linh, ánh mắt đầy mỉa mai.

“Sao lại như vậy?” Thân thể Tô Linh run lên.

Đây là đòn mạnh nhất của nàng, lại bị Ma Thần phá vỡ một cách nhẹ nhàng, chẳng lẽ nàng thật sự không có cách nào xoay chuyển tình thế.

"Ta không tin!"

“Ta là thiên tài thành Phàm Nhân, là kiếm tiên, là người duy nhất trên đời tiến nửa bước lên cảnh giới thứ năm.”

"Ta... Không thể thua!"

Tô Linh lại lần nữa thi triển Vạn Kiếm Quyết, lại một ánh kiếm sáng chói bộc phát bổ về phía Ma Thần.

“Ngươi thua rồi.”

Ma Thần vung Phương Thiên Họa Kích, dễ dàng đánh vỡ ánh kiếm, lạnh lùng nhìn Tô Linh: “Ngươi chưa tới trăm năm đã tu luyện tới cảnh giới này, đáng tiếc, vẫn quá non!”

"Vạn Kiếm Quyết!"

Tô Linh không để ý tới Ma Thần, lại ngưng tụ sức mạnh đỉnh phong trên người, chém về phía Ma Thần hết lần này đến lần khác.

Một kiếm, hai kiếm... Mười kiếm!

Thi triển Vạn Kiếm Quyết mười lần, Ma Thần vẫn không chút sứt mẻ, còn Tô Linh thì đã kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, suýt nữa từ không trung ngã xuống, may mắn được mấy người tu hành cảnh giới thứ tư đỡ lấy.

"Ta thua rồi!"

Cuối cùng, Tô Linh không thể không chịu thua.

Nàng thừa nhận, Ma Thần quá mạnh!

Mặc dù nàng đã tiến lên cảnh giới thứ năm được nửa bước, nhưng vẫn kém xa người thực sự đạt tới cảnh giới thứ năm như Ma Thần.

“Xong rồi!”

“Ngay cả Tô Linh kiếm tiên cũng không địch lại, chúng ta làm sao bây giờ?”

Đông đảo người tu hành răng run cầm cập.

Bọn họ không có pháp thuật hợp kích cường đại, cho dù đồng loạt xông lên cũng sẽ bị Ma Thần giết dần giết mòn.

Trận chiến này, Nhân tộc và Yêu tộc ắt bại!

Trong triểu viện.

Diệp Phong nhìn hình ảnh trong chum nước, sắc mặt bình tĩnh, còn Đại Hoàng Cẩu thì nhíu mày.

“Diệp chủ, hay là để ta lên?”

Đại Hoàng Cẩu nói tiếng người: “Sau khi ăn bánh hoa quế của ngài, thực lực của ta chắc chắn không thua gì tên Ma Thần kia.”

“Không, ngươi còn kém xa.” Diệp Phong lắc đầu.

Ma Thần không phải Thần Nguyên cảnh mới lên mà đã là cấp độ thâm niên, Đại Hoàng còn chưa tu luyện thần thông tuyệt đối không phải đối thủ của gã.

“Ôi, sao lại thế?”

“Gâu gâu gâu!”

“Sao lại là bọn chúng, muốn làm anh hùng sao?”

Đại Hoàng Cẩu nhìn hình ảnh trong chum nước, đột nhiên trừng mắt, cũng khiến Diệp Phong chú ý.

Bình nguyên Vạn Linh.

Mặt đất không ngừng rung chuyển.

Vô số người nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy nơi tận cùng bình nguyên có một đoàn đại yêu khí thế kinh khủng đang lao tới.

Có gấu lớn sừng sững như núi.

Có Nhãn Kính Xà Vương cao tới trăm mét.

Có ong chúa dẫn theo đàn ong trăm vạn con.

Có lợn rừng da dày thịt béo.

“Thì ra là đám tiểu yêu này.” Diệp Phong nói.

Từ lợn rừng tới Nhãn Kính Xà Vương, tất cả đều đến từ sơn cốc mà hắn và Vũ Khiết từng sống mấy chục năm.

Mấy chục năm trôi qua, bọn chúng đều phá cảnh.

Con nào cũng thấp nhất là cảnh giới thứ tư đỉnh phong, trong đó có mấy con đã tiến lên cảnh giới thứ năm được nửa bước.

“Nhiều đại yêu như vậy? Thú vị!”

Ma Thần nhìn những kẻ vừa tới, nở nụ cười, giọng nói vang vọng khắp bình nguyên Vạn Linh, truyền vào tai mỗi một người tu hành một cách rõ ràng rành mạch.

"Sao lại có nhiều đại yêu như vậy?"

"Ông trời ơi!"

"Đó không phải là Quốc sư Phong quốc sao?"

"Dã Trư kia là sơn chủ dãy núi Lạc Nguyệt, không nghĩ tới, nó không phải là Đệ Tam Cnahr, mà là nửa bước vào Đệ Ngũ Cảnh!"

Người tu hành yêu tộc, nhân tộc nhìn heo rừng, rắn hổ mang chúa và các đại yêu khác chạy tới, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là vui sướng.

"Dĩ nhiên còn có mấy con nửa bước Đệ Ngũ Cảnh!"

Tô Linh nhìn đám đại yêu Dã Trư, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và vui sướng, mấy nửa bước cảnh giới thứ năm liên thủ, chưa chắc không có năng lực địch Ma Thần.

Nhân tộc và yêu tộc, vẫn có hy vọng.

Bình Luận (0)
Comment