Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
"Ma Thần, ngươi thật sự không biết hối cải sao?" Diệp Phong lại hỏi, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn.
"Ta có gì phải hối cải? Từ một khắc bổn Ma Thần được sinh ra, đã mang theo bản tính hủy diệt các ngươi, đây là thiên tính, ta có cái gì cần hối cải?" Ma Thần cười lạnh.
"Ngươi sai rồi!" Diệp Phong lại lắc đầu: "Lúc mới bắt đầu, tính tình bản thiện, ma tính của ngươi, là bị áp đặt."
"Rắm chó không kêu!" Ma Thần liên tục lắc đầu, tránh bị Diệp Phong tẩy não: "Nhân chi sơ, tính bản ác!"
"Không, là thiện!" Diệp Phong kiên định nói.
"Đừng cố gắng tẩy não bổn Ma Thần, ta không nghe! Qua một hồi nữa, ta muốn diệt tận các ngươi, sáng tạo Thánh Giới Ma tộc!" Ma Thần vung Phương Thiên Họa Kích, lạnh lùng nói.
"Ma Thần, ngươi đã không biết hối cải, ta cũng chỉ có thể ra tay, hy vọng ngươi có thể trở về đúc lại, cố gắng làm người." Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra, hắn tu hành vẫn chưa đủ, thậm chí ngay cả Ma Thần cũng không thể thuyết phục.
"Ta chém ngươi!" Ma Thần cười lạnh.
Hắn vung Phương Thiên Họa Kích, hung hăng chém xuống Diệp Phong, vả lại tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã lên trên đầu Diệp Phong, cách nhau không đến một trượng.
Diệp Phong không có né tránh, chỉ nhẹ nhàng phất tay.
Soạt!
Một gốc cây đào bên cạnh đường phố khẽ run rẩy, từng cành cây nhanh chóng kéo dài mà đến, quấn lấy Ma Thần, định ở giữa không trung.
"Thật mạnh!"
Mọi người đồng loại hít một hơi khí lạnh.
Chỉ tiện tay vung lên, một gốc cây đào bình thường liền có thể sinh trưởng ra cành cây quấn quanh Ma Thần, thủ đoạn như vậy, bất kể là Tô Linh hay là cường giả yêu tộc khác, tất cả đều là lần đầu tiên gặp.
"A a a!"
Ma Thần nhanh chóng giãy dụa, lại phát hiện tất cả lực lượng của mình đều bị cành cây khóa lại, căn bản không cách nào tránh thoát.
"Đây là yêu pháp gì?"
Ma Thần rống điên.
Diệp Phong không để ý tới hắn, mà nhẹ nhàng vung ống tay áo, cây cối hai bên đường trong nháy mắt nở đầy hoa tươi, cũng quăng cánh hoa về phía Ma Thần, quấn lấy hắn.
Một lát sau.
Ma Thần lại bị vô số cánh hoa bọc thành kén tằm, thể tích không ngừng thu nhỏ lại, tiếng rống giận cũng dần dần yếu đi.
Sau 10 hơi thở.
"Oa oa!"
Tất cả hoa tươi nổ tung, Ma Thần lại bị Diệp Phong biến thành một nam hài tóc đỏ mới sinh, lơ lửng giữa không trung, không ngừng đạp bắp chân, phát ra tiếng khóc nức nở của đứa bé.
Mọi người định thần nhìn lại.
Chỉ thấy trên cổ đứa bé đeo một chuỗi mặt dây chuyền, hình dạng của nó tương tự như Phương Thiên Họa Kích.
"Đây là thủ đoạn thần tiên gì vậy?"
Mọi người trợn tròn mắt.
Ma Thần không ai bì nổi, lại bị Diệp Phong biến thành một nam hài tóc đỏ nhìn qua còn rất đáng yêu, ngay cả Phương Thiên Họa Kích cũng bị biến thành mặt dây chuyền của hài nhi.
Loại thủ đoạn này, chưa từng nghe thấy!
Diệp Phong dùng tay phải nâng bé trai lên, đưa cho Tô Linh, nói:
"Đây là Ma Anh, là Ma Thần biến thành, ký ức kiếp trước đã bị ta xóa đi, giống như là một tờ giấy trắng. Dạy dỗ hắn thật tốt, để cho hắn biết, nhân chi sơ, tính bản thiện."
Nhìn Ma Anh tóc đỏ trước mặt, vẻ mặt Tô Linh cổ quái.
"Diệp tiền bối, ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ! Làm sao có thể dạy bảo hài nhi được?'
Tô Linh cười khổ.
"Ngươi chỉ phụ trách dạy dỗ, chuyện cho con bú, giao cho vú nuôi Tô phủ các ngươi không phải là được sao?" Diệp Phong lạnh nhạt nói.
"Cũng đúng." Tô Linh gật gật đầu, tiếp nhận Ma Anh.
"Đẻ chúng ta xem nó một chút!"
Những người tu hành khác vội vàng vây quanh, nhìn Ma Anh được Tô Linh ôm trong ngực, có người tương đối lớn mật, lại đưa tay nắm lấy mặt Ma Anh.
"Nhìn xem, ta có thể tùy ý nắm lấy Ma Thần!"
"Ngươi cũng chỉ có thể tranh thủ lúc này bắt nạt Ma Thần một chút."
"Nói đi cũng phải nói lại, Ma Anh có thể tu hành không?"
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Diệp Phong.
"Tư chất của hắn không tồi, còn mạnh hơn so với Tô Linh, không cần bao nhiêu năm, liền có thể trở về Đệ Ngũ Cảnh." Diệp Phong nói.
"Hí!"
Mọi người nhao nhao hít sâu vào, yên lặng rút tay từ trên mặt Ma Anh vể.
"Được rồi, mang Ma Anh đi đi! Về phần những Ma tộc bên ngoài, không cần ta nói, các ngươi cũng biết nên xử trí như thế nào." Diệp Phong khoát tay áo, đi về phía viện riêng.
"Vâng!"
Cường giả yêu tộc, nhân tộc ở đây nhao nhao chắp tay, cho đến khi đại môn viện của Diệp Phong một lần nữa đóng lại, mới tự mình tản đi.
"Ra khỏi thành, làm thịt những ma tể kia!"
Mấy ngàn cường giả yêu tộc, nhân tộc từ Đệ Tam Cảnh trở lên giết ra thành Phàm Nhân, không cần nửa ngày, liền trấn áp triệt để tai họa do Ma tộc tạo thành.
Cả thế giới, một lần nữa đi đúng hướng.
Ngay sau đó.
Một truyền thuyết lan truyền khắp nơi.
Tất cả mọi người đều biết, thành Phầm Nhân là nơi ở của một tiên nhân ẩn thế nhìn như phàm nhân, nhưng thủ đoạn thông thiên.
Về phần tin tức của Ma Anh, thì không có ai truyền ra ngoài.
Ngoại trừ Tô Linh và mấy ngàn cường giả Đệ Tam Cảnh trở lên, không ai biết nam hài bị Tô Linh mang về Tô phủ, cũng đặt tên là "Tô Mặc", lại chính là Ma Thần chuyển thế!
Đường Vũ Hoa, trong viện riêng.
Diệp Phong thu dọn đồ đạc, chất đầy mấy chiếc xe ngựa, vào một buổi sáng không có người chú ý, nghênh đón mặt trời mới mọc, chậm rãi rời khỏi thành Phàm Nhân đã ở mấy chục năm.
Trên con đường đá vụn.
Diệp Phong ngồi trên nóc xe, lấy tay gối đầu, nhìn hoa hoa thảo thảo của thế giới này, tự hỏi từng li từng tí một gần trăm năm qua, nhớ tới âm dung tiếu mạo của Vũ Khiết, nhịn không được đỏ mắt.
"Trăm năm rồi..."
Diệp Phong có chút cảm khái.
Tuy rằng thế giới thực mới trôi qua một tháng, nhưng trong thế giới khảo hạch này, hắn lại thật sự trải qua cuộc sống hóa phàm kéo dài trăm năm.
Hồi tưởng lại từng chút từng chút một trong trăm năm qua, Diệp Phong chải chuốt một ít chuyện thú vị, khóe miệng nhịn không được mà khẽ nhếch lên.
"Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt một cái, trăm năm liền trôi qua."