Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1512 - Chương 1512 - Tỉnh Ngộ, Mở Ra Cửa Điện

Chương 1512 - Tỉnh ngộ, mở ra cửa điện
Chương 1512 - Tỉnh ngộ, mở ra cửa điện

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Diệp Phong nhịn không được thì thầm.

Đại Hoàng Cẩu đang nằm sấp trên nóc xe ngủ say, nghe được thanh âm của Diệp Phong, nhịn không được dựng thẳng lỗ tai, nói: "Đúng vậy, trăm năm trôi qua, ta cũng trở thành Yêu Thần Đệ Ngũ Cảnh!"

Các đại yêu khác đều trở lại chỗ ở hiện tại của mình, hơn nữa đều mang theo bánh quế do Diệp Phong tự tay chế biến, không bao lâu nữa, cũng có thể thăng cấp Đệ Ngũ Cảnh.

Chỉ có Đại Hoàng Cẩu, từ đầu đến cuối đều ở lại bên cạnh Diệp Phong.

"Yêu Thần?" Diệp Phong dở khóc dở cười.

"Diệp chủ, chẳng lẽ Đệ Ngũ Cảnh không phải Yêu Thần Cảnh sao?" Đại Hoàng Cẩu nhịn không được hỏi.

"Hệ thống tu hành của thế giới này mới bắt đầu, đã nghĩ thành thần, thật đúng là nghĩ đẹp." Diệp Phong lắc đầu.

Đại Hoàng Cẩu nhất thời nhướng mày.

"Diệp chủ, chẳng lẽ Đệ Ngũ Cảnh không phải tận cùng?" Đại Hoàng Cẩu đầy tò mò.

"Ngươi sợ là muốn ăn rắm!" Diệp Phong trợn trắng mắt.

"Diệp chủ, ta không ăn rắm, ta chỉ là cứt." Đại Hoàng Cẩu nghiêm túc nói.

"Cút đi!" Nghe nói như vậy, Diệp Phong một cước đạp Đại Hoàng Cẩu từ nóc xe xuống.

Trên mặt đất.

Đại Hoàng Cẩu đi theo xe ngựa chạy, còn không quên hỏi: "Diệp chủ, có thể nói cho ta biết cảnh giới tu hành chân chính không?"

Diệp Phong chần chờ một chút, nói:

"Vọng Khí, Luyện Khí, Tụ Nguyên, Linh Hải, Thần Nguyên, Phá Hư, Chuẩn Thánh, Nhập Thánh, Hiển Thánh, Thiên Thánh, Chí Thánh, Bách Kiếp... Thiên Đạo, Đại Đạo."

"Đại khái chính là những thứ này."

"Ngươi đang ở Đệ Ngũ Cảnh, nói trắng ra, chính là Thần Nguyên Cảnh, khoảng cách đến đỉnh phong cũng chỉ khoảng trăm triệu."

Nghe xong lời này, Đại Hoàng Cẩu trợn trừng mắt chó.

"Phía sau còn có nhiều cảnh giới như vậy sao?"

Nó vừa chạy vừa sợ hãi thán phục.

"Đừng hỏi ta là cảnh giới gì, không muốn nói." Diệp Phong thấy Đại Hoàng Cẩu muốn nói lại thôi, liền trực tiếp mở miệng.

Nghe vậy, chỉ có thể ngừng nói chuyện.

Kế tiếp, Diệp Phong ngồi xe ngựa, có Đại Hoàng Cẩu đi cùng, lợi dụng mấy tháng cuối cùng đi du lịch thế giới.

Thành Phàm Nhân.

Tô Linh giao Ma Anh cho vú nuôi, để cho bà dốc lòng chiếu cố.

Sau đó, Tô Linh bắt đầu trùng kích Đệ Ngũ Cảnh.

Trải qua trận chiến với Ma Thần, trong lòng nàng có cảm ngộ, cũng đụng phải bình cảnh Đệ Ngũ Cảnh, đã đến lúc đột phá.

Lại thêm ba tháng nữa.

Khoảng cách đến hạn chót khảo hạch, chỉ còn ba tháng.

Ngày hôm đó.

Diệp Phong đi tới bờ biển, bên hông đeo một cái tượng gỗ, chính là Vũ Khiết không có khắc ngũ quan.

"Biển, sóng to gió lớn, bao dung muôn vàn."

Diệp Phong thì thầm.

Lúc này, có một đôi phụ tử đi tới.

Một người hơn bốn mươi tuổi, một người hơn mười, đang đi bộ bên bờ biển, đồng thời đang nói về một cái gì đó.

"Hài tử à!"

"Con đừng trách cha không có thực lực, không phải ta không cố gắng, thật sự là ta đã rất cố gắng rồi, cũng mới có thể được như vậy. Con muốn sống tốt hơn, chỉ có thể dựa vào chính mình cố gắng phấn đấu thôi.'

Nam tử trung niên thở dài nói.

Mãi đến lúc này, Diệp Phong mới chú ý tới, nam nhân trung niên đi lại có chút khập khiễng, nhưng hai mắt trong suốt, vẻ mặt thiện lương.

Thiếu niên kia đội mũ rơm, là một tiểu tử tuấn dật, ánh mắt càng thêm trong suốt, tràn đầy trí tuệ, nói:

"Cha, người yên tâm, con biết!"

"Lão sư chúng con thường nói, nếu như hiện thực không như ý, vậy thì dùng hai tay của mình sáng tạo đi."

"Con biết nhà chúng ta nghèo, không đủ khả năng để tiếp tục học tập, nhưng cho dù sắp làm ngư dân, con cũng sẽ đọc sách nhiều hơn mỗi ngày, học hỏi kiến thức mới và bản lĩnh mới, cố gắng làm cho nhà chúng ta sống tốt hơn."

"Sau này, con muốn mời đại phu thay ngài trị tật ở chân."

Khi thiếu niên nói chuyện, vẻ mặt kiên nghị.

Rất nhanh, hai người đi ngang qua Diệp Phong, cũng dần dần đi xa, cho đến khi đến một thôn trang bên bờ biển.

Giờ khắc này, Diệp Phong đột nhiên tỉnh ngộ.

"Đúng vậy!"

"Nếu không hài lòng với thực tế, vậy cố gắng dùng cả hai tay tạo ra, thay đổi hiện trạng."

"Hiện thực có lẽ là tàn khốc, là lạnh lùng, là vô tình, nhưng, không có nghĩa là hiện thực không thể thay đổi."

"Chớ cúi đầu trước hiện thực, chỉ cần còn một hơi thở, liền phải dùng hai tay của mình sáng tạo, đi thay đổi nó!"

"Đây mới là hiện thực chi lực chân chính!"

Diệp Phong thấp giọng lẩm bẩm.

Dứt lời, hắn có loại cảm giác phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra), trong phút chốc đã hiểu ra tất cả.

Soạt!

Toàn bộ thế giới bắt đầu chấn động, vô số khu vực đều có huỳnh quang bay lên, hội tụ về phía Diệp Phong, cũng tụ hợp vào trong đầu Diệp Phong ở trong ánh mắt rung động của vô số người.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là Diệp Phong tiền bối!"

"Hắn dường như đang ngộ đạo!"

Không ít người nhìn về phía bờ biển, phát hiện Diệp Phong cả người phát sáng, nhịn không được thán phục.

Thành Phàm Nhân, Tô phủ.

Tô Linh đang bế quan trùng kích Đệ Ngũ Cảnh thì bị quang mang đánh thức, hít một hơi linh khí, trong nháy mắt phá tan bình cảnh, không khỏi kinh hỉ.

"Ta... Ta vậy mà đã phá cảnh?"

Khuôn mặt của nàng không thể tin được.

Không chỉ có nàng, Dã Trư, Nhãn Kính Xà Vương, Phong Vương, Cự Hùng và các cường giả nửa bước Đệ Ngũ Cảnh khác đều đột phá.

Những người tu hành khác cũng vậy.

Bên bờ biển.

Diệp Phong hấp thu quang huy xong, lại bay lên trời, trong ánh mắt chấn động của Đại Hoàng Cẩu và vô số người, hóa thành một quang vũ, biến mất vô tung vô ảnh.

Cả thế giới, cuối cùng cũng không tìm được bóng dáng Diệp Phong nữa.

"Diệp chủ, Diệp chủ!"

Đại Hoàng Cẩu khẩn trương, vội vàng xông lên trời cao, đi theo bước chân Diệp Phong, cũng hóa thành một quang vũ.

...

Trong một đại điện.

Diệp Phong lẳng lặng đứng ở đây, trong đầu xuất hiện quyển hạ "Vạn Hóa Chi Thủ", cũng là quyển cuối cùng.

"Gâu gâu gâu!"

Đại Hoàng Cẩu nằm sấp trên mặt đất, nhìn quanh bốn phía, phát hiện tòa đại điện này rất cổ xưa, nhưng bốn phía trống rỗng, ngoại trừ một cánh cửa đóng chặt, cái gì cũng không có.

"Đây là nơi nào?"

Đại Hoàng Cẩu tò mò hỏi.

"Đây là Thiên Tôn Điện." Diệp Phong giải thích một câu, đi về phía cánh cửa kia, chậm rãi mở nó ra.

...

Bình Luận (0)
Comment