Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Nhìn kìa, là một cây linh chi ba vạn năm!”
Tuyết Nhạn chỉ vào một bãi cỏ cách đó không xa, chỉ thấy ở đó xuất hiện một đống đá vụn nhô lên, trên đỉnh là một cây hỏa linh chi đường kính dài hơn một mét.
“Bên này còn có bích linh thảo năm vạn năm!”
“Loại linh dược này rất phổ biến, cũng rất bình thường, được cái quá nhiều tuổi, có tác dụng rất lớn với cả Chuẩn Thánh, có thể hái đi.”
“Hơn vạn năm, đều có thể hái.”
Các Thánh cảnh ở đây lần lượt lên tiếng.
Hãn Thiên Cổ Thánh vươn tay ngăn mọi người lại, nói: “Các vị đạo hữu, chúng ta còn chưa nghĩ ra phương án phân chia đâu!”
“Cũng đúng!” Vẻ mặt mọi người ở đây lập tức tràn đầy xấu hổ.
Hãn Thiên Cổ Thánh cười nói:
“Như các vị đều biết, đối với Thánh cảnh, thường thì Thánh dược mười vạn năm trở lên mới có tác dụng rõ rệt.”
“Cho nên, thần dược trên vạn năm dưới mười vạn năm, các vị đạo hữu cứ tùy tiện ngắt lấy.”
“Nếu gặp được thánh dược mười vạn năm trở nên, cũng có thể ngắt lấy, nhưng vui lòng chưa sử dụng ngay tại chỗ để thuận tiện tiến hành giao dịch.”
“Dù sao, thánh dược chúng ta gặp được chưa chắc đã phù hợp với bản thân, nhưng lại có thể sẽ hợp với người khác, có thể giữ lại, trao đổi thánh dược mình cần với các đạo hữu khác.”
“Ta nói xong rồi, các vị cảm thấy như thế nào?”
Hãn Thiên Cổ Thánh cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Thái độ của y cũng tương đối ôn hòa.
Nói như vậy, mọi người cũng đã hiểu được dụng ý của Hãn Thiên Cổ Thánh, tất cả đều gật đầu.
"Được, ta không có ý kiến."
Mọi người nhao nhao đáp lời.
Nghe vậy, tâm trạng Hãn Thiên Cổ Thánh mới thả lỏng, chắp tay nói với mọi người: “Vậy thì tách ra thôi, tự đi tìm Thần dược và thánh dược cho mình, chúc các vị may mắn!”
“Vù!”
Thân thể Hãn Thiên Cổ Thánh nhoáng lên một cái, bay về phía xa.
Thần dược dưới mười vạn năm y đều bỏ qua, cùng lắm là khi gặp được Thần dược thích hợp với bản thân thì mới hái về, mục tiêu chủ yếu đều đặt vào thánh dược trên mười vạn năm.
“Chúc các vị may mắn!”
Tuyết Nhạn, Dư La Cổ Thánh và các Thánh cảnh khác cũng tách ra, bay về nhiều hướng khác nhau, trên đường đi phát hiện rất nhiều linh dược, thần dược, thánh dược.
Thấp hơn vạn năm, được gọi là linh dược.
Loại dược liệu này, các Thánh cảnh như Tuyết Nhạn đều không cần, thứ họ hái ít nhất cũng phải là thần dược từ vạn năm tới mười vạn năm.
Còn Thánh dược số tuổi nhiều hơn mười vạn năm, một khi gặp được thì lập tức hái về, tuyệt không bỏ lỡ.
Không lâu sau, các Thánh cảnh thu hoạch được kha khá.
Vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập vui mừng.
Cửa bí cảnh.
Một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện, quan sát xung quanh, phát hiện linh dược trên mặt đất thì hai mắt sáng rực lên.
“Có nhiều linh dược như vậy!”
“Xem ra bí cảnh này không tệ! Có điều, vì sao bên này không có thần dược và thánh dược vạn năm trở lên?”
Diệp Phpng rất nghi hoặc.
Hắn ngoắc tay một cái, ngắt mầm non linh dược lên, chuẩn bị trồng trong vườn linh dược tại Phiêu Miểu tông.
Bây giờ, vườn linh dược đã được cải tạo xong xuôi.
Động Thiên Thế Giới trên đỉnh Phiêu Miểu Phong đã được Diệp Phong bố trí tăng tốc thời gian gấp trăm lần, lại được Nhan Như Ngọc và Giả Vũ Lam chăm nom, linh dược sinh trưởng với tốc độ nhanh.
Khoảng một năm là có thể thu hoạch được dược liệu vạn năm.
Đối với Diệp Phong, thứ khan hiếm nhất bên ngoài là mầm non linh dược, thứ này còn quan trọng hơn thần dược và thánh dược rất nhiều, có thể lấy về nuôi trồng, không ngừng sinh sôi nảy nở.
“Xoạt!”
Diệp Phong phóng thần thức ra ngoài, quét qua toàn bộ thế giới, nhanh chóng phát hiện mười hai vị Thánh cảnh gồm Tuyết Nhạn và Hãn Thiên Cổ Thánh,…
“Ồ! Bọn họ cũng ở đây? Xem ra bí cảnh này được nhóm Hãn Thiên Cổ Thánh mở ra.”
Diệp Phong nói nhỏ.
Mấy vạn dặm bên ngoài.
Hai tay Hãn Thiên Cổ Thánh run rẩy ngắt leeys một cây thánh dược tuổi thọ lên tới 38 vạn năm, tên là Bồ Đế Tâm, vừa mới rút lên thì phát hiện mình bị thần thức quét qua.
“Ai?”
Hãn Thiên Cổ Thánh ngừng thở, vội vàng nhìn về phía cửa bí cảnh, phát hiện một thân hình mạnh mẽ rắn rỏi đứng đó, ngoại trừ Diệp Phong còn có thể là ai?
“Ồ!”
“Sao Diệp tiền bối cũng tới đây?”
Hãn Thiên Cổ Thánh bị dọa tới độ ngồi bệt xuống đất, điều y sợ nhất chính là bị Diệp Phong cướp mất thánh dược.
“Xoạt!”
Sau một khắc, Diệp Phong xé rách hư không, xuất hiện trước mặt Hãn Thiên Cổ Thánh, hai tay chắp sau lưng, miệng ngậm cười.
“Bái kiến Diệp Chưởng môn!”
Hãn Thiên Cổ Thánh vội vàng đứng lên hành lễ.
Diệp Phong nhìn cây thánh dược Bồ Đề Tâm, lại nhìn xung quanh, phát hiện có mấy cây Bồ Đề Tâm non mọc trên mặt đất, bèn nhổ mất một nửa.
“Những mầm non này không tệ, có thể đem về trồng.”
Diệp Phong cười nói.
Linh khí của Phiêu Miểu tông đều đã được Thiên Đạo Thanh Liên gột rửa, trồng linh dược trong tông môn, tuy cùng tuổi thọ nhưng dược hiệu sẽ tốt hơn bên ngoài mấy phần, thậm chí còn gấp đôi.
Quan trọng hơn là gần như không có tạp chất!
Nếu các đệ tử sử dụng linh dược và thần dược bên ngoài còn phải tốn thời gian luyện hóa tạp chất, lãng phí rất nhiều thời gian.
Linh dược trồng trong tông môn thì khác, có thể hấp thu thẳng luôn, không có bất cứ di chứng nào.
“Đây là đâu?”
Diệp Phong thôi suy nghĩ, nhìn về phía Hãn Thiên Cổ Thánh.
“Diệp Chưởng môn, đây là bí cảnh đã tồn tại trên trăm vạn năm, ta cũng không biết tên, chỉ biết trong này mọc rất nhiều thần dược, thánh dược, có thể bồi bổ cho Thánh cảnh.”
Hãn Thiên Cổ Thánh chỉ có thể nói thật.
Bởi vì chuyện này có giấu cũng không giấu được.
“Vậy là, bí cảnh này do các ngươi mở ra?” Diệp Phong giật mình, lại hỏi.
“Đúng thế.” Hãn Thiên Cổ Thánh gật đầu.
“Ừm, vậy các ngươi tiếp tục hái thánh dược đi! Ở đây rất nhiều Thánh dược và Thần dược, có thể giúp tu vi của các ngươi tăng vọt.” Diệp Phong nhìn về phía xa.
“Diệp Chưởng môn, ngài không hái thánh dược sao?” Hãn Thiên Cổ Thánh có cảm giác tìm được niềm vui bất ngờ.
“Để sau rồi tính.” Diệp Phong nói.