Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1523 - Chương 1523 - Bí Cảnh Cổ Xưa (Tt)

Chương 1523 - Bí cảnh cổ xưa (tt)
Chương 1523 - Bí cảnh cổ xưa (tt)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nguyên nhân Bia Trấn Giới chấn động không có liên quan gì tới thánh dược mà lại có liên quan tới vật gì đó trong bí cảnh này, trước mặt món bảo vật kia, thánh dược cũng phải dẹp sang một bên.

“Vù!”

Diệp Phong xé rách không gian, bay về phía xa hơn.

“Ấy vậy mà Diệp Chưởng môn không cướp thánh dược của ta?” Nhìn bóng lưng Diệp Phong rời đi, Hãn Thiên Cổ Thánh không kìm được kinh ngạc.

Không trung xa xôi.

Diệp Phong không ngừng bay.

Trên đường bắt gặp thần dược và thánh dược hoặc mầm non linh dược mà bên ngoài không có, hắn đều sẽ tiện tay lấy đi.

Không lâu sau.

Diệp Phong đi đến nơi sâu nhất trong bí cảnh.

Trước mắt là một sa mạc màu vàng kéo dài vạn dặm, không có lấy một ngọn cỏ, thỉnh thoảng còn thấy xác động vật, trông có vẻ hoang vu.

“Phập!”

Diệp Phong bước vào sa mạc cát vàng, Bia Trấn Giới trong Phiêu Miểu giới rung lên như tim đập, như đang nhắc nhở.

“Xoạt!”

Gió lớn ập tới, thổi bùng cát vàng, ngưng tụ thành hai thủ vệ cao lớn thân khoác giáp vàng, tay cầm kim đao.

“Người đến dừng bước!”

Hai thủ vệ đồng thanh nói, kim đao giao nhau ngay trước mặt Diệp Phong.

“Thú vị đấy!”

Nhìn hai thủ vệ này, Diệp Phong nở nụ cười, lập tức mở Động Sát Chi Nhãn ra.

[Tên: Kim Ảnh Vệ]

[Phẩm cấp: Nhập Thánh cảnh đỉnh phong]

[Chú thích: Hộ vệ canh cửa giữ nhiệm vụ bảo vệ sa mạc cát vàng, số lượng tuy ít nhưng thực lực cực mạnh, đánh bại Kim Ảnh Vệ mới có tư cách tiến vào sa mạc cát vàng]

“Nếu ta cứ muốn đi vào thì sao?”

Diệp Phong hỏi hai tên Kim Ảnh Vệ kia.

“Giết chúng ta, hoặc, bị chúng ta giết!” Hai Kim Ảnh Vệ đồng thanh.

“Này thì!” Diệp Phong kinh ngạc.

Hai tên Kim Ảnh Vệ này thẳng thắn thật đấy.

“Ầm!”

Sau một khắc, Diệp Phong tung quyền, đánh nổ hai tên Kim Ảnh Vệ, hóa thành cát bay đầy trời rồi rơi lả tả xuống sa mạc.

“Nhập Thánh cảnh đỉnh phong, quá yếu.”

Diệp Phong nói.

Dứt lời, hắn đi vào sâu trong sa mạc cát vàng.

Mấy chục dặm bên ngoài.

Từ đầu đến cuối Hãn Thiên Cổ Thánh vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Diệp Phong, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng hắn tung quyền đánh nổ hai tên Kim Ảnh Vệ.

“Xoạt!”

“Chỉ một nắm đấm đã đánh nổ được hai tên Kim Ảnh Vệ, thực lực này quá khinh khủng! Không hổ là cường giả khủng bố có thể giết chết Thiên Thánh, đối đầu với Thánh Tôn Thiên tộc.”

Hãn Thiên Cổ Thánh rụt cổ một cái.

Y và các Thánh cảnh khác đều biết đến sự tồn tại của sa mạc cát vàng, nhưng chưa từng tới đó.

Muốn vào sa mạc, nhất định phải một mình đánh lại hai tên Kim Ảnh Vệ Thánh cảnh đỉnh phong, mà từ vạn năm trước, lần đầu tiên tiến vào bí cảnh này, Hãn Thiên Cổ Thánh mới chỉ là Nhập Thánh cảnh.

Thực lực của y khi đó đương nhiên đánh không lại Kim Ảnh Vệ.

“Các ngươi nhìn kìa, bên đó có dư âm chiến đấu!”

Tuyết Nhạn, Dư La Cổ Thánh và các Thánh cảnh khác đều chú ý tới chấn động truyền tới từ sa mạc, nhao nhao bay tới.

Không lâu sau.

Mười hai vị Thánh cảnh hội tụ trước sa mạc cát vàng.

“Hãn Thiên Cổ Thánh, ngươi biết chuyện gì xảy ra trong sa mạc không?” Tuyết Nhạn cất tiếng hỏi.

“Ta đã kiểm tra, sa mạc này có thể che đậy thần thức, còn có trận pháp cấm bay, cộng thêm Kim Ảnh Vệ trấn thủ, không có cách nào vào đó, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.”

Nói đến đây, Hãn Thiên Cổ Thánh lắc đầu liên tục.

“Là vậy sao?” Mọi người nhíu mày.

“Hay là để ta vào xem?” Tuyết Nhạn tiến lên mấy bước, vừa đi vào sa mạc cát vàng đã có cuồng phong thổi tung cát vàng, ngưng tụ thành hai Kim Ảnh Vệ.

“Cẩn thận!” Hãn Thiên Cổ Thánh lập tức nhắc nhở: “Muốn thông qua khảo hạch thì phải giết Kim Ảnh Vệ, với thực lực của ngươi sợ là không làm được.”

“Không thể liên thủ?” Tuyết Nhạn trầm giọng nói.

Hãn Thiên Cổ Thánh lắc đầu nói: “Không thể, nếu chúng ta vào sa mạc cũng sẽ có Kim Ảnh Vệ mới xuất hiện.”

Nói xong, y tiến vào sa mạc cát vàng.

Bầu trời lập tức nổi cơn cuồng phong, cuốn theo cát vàng cuồn cuộn, hóa thành hai Kim Ảnh Vệ hoàn toàn mới.

Thấy cảnh này, Tuyết Nhạn lập tức rời khỏi sa mạc.

“Xoạt!”

Hai Kim Ảnh Vệ lập tức hóa thành cát rơi xuống.

“Có điều, các ngươi không vào được, nhưng ta thì được.” Hãn Thiên Cổ Thánh lập tức ra tay, lấy tu vi cấp bậc Hiển Thánh ngưng tụ dị tượng sao trời bao la giữa lòng bàn tay, sau đó đánh ra.

“Ầm ầm!”

Hai Kim Ảnh Vệ đều bị đánh nổ.

“Ta vào xem, có chuyện gì sẽ lập tức truyền lại hình ảnh và âm thanh cho các ngươi.” Dứt lời, Hãn Thiên Cổ Thánh lấy kính Hãn Thiên ra, rồi đi vào sâu trong sa mạc.

Biên giới sa mạc.

Một màn hình hiện lên giữa không trung.

Đây là hỉnh ảnh do Hãn Thiên Cổ Thánh dùng Hãn Thiên Kính ngưng tụ thành, có thể chiếu ra toàn bộ hình ảnh mà y thấy được trong sa mạc.

“Hãn Thiên Kính chẳng những có thể mở ra tầng phong ấn ngoài cùng của bí cảnh mà còn có thể chiếu lại hình ảnh trong sa mạc cát vàng, đúng là thần kỳ.” Tuyết Nhạn nhịn không được đánh giá một câu.

Một vị cổ thánh áo trắng nói:

“Kính Hãn Thiên là Thánh Binh mà Hãn Thiên Cổ Thánh tình cờ có được, cũng nhờ vào Thánh Binh này nên mới thuận lợi phong Thánh, cho nên mới gọi là Hãn Thiên Cổ Thánh. Theo ta thấy, kính Hãn Thiên vốn là chìa khóa để mở ra bí cảnh này, chẳng qua hắn may mắn nên mới có được món Thánh Binh này.”

“Thì ra là thế!” Tuyết Nhạn giật mình.

Trong hình chiếu.

Hãn Thiên Cổ Thánh không ngừng bay vào sâu trong sa mạc cát vàng, nhanh chóng vượt qua mấy ngàn cồn cát, đuổi kịp Diệp Phong.

“Diệp Chưởng môn, có phát hiện gì không?”

Hãn Thiên Cổ Thánh trông thấy Diệp Phong đứng trên đỉnh một cồn cát, bèn lên tiếng hỏi.

“Nhìn kia kìa!”

Diệp Phongc hỉ về phía trước.

Chỉ thấy dưới cồn cát xuất hiện một lòng chảo rộng chừng trăm dặm, bên trong có một tòa thành cổ xưa dài ba mươi dặm, rộng hai mươi dặm, tất cả đều là màu vàng, hình dáng kiến trúc cũng rất xưa cũ.

“Ở đây có một tòa thành cổ!”

Hãn Thiên Cổ Thánh kinh ngạc.

Tuyết Nhạn và các Thánh cảnh cũng thấy cảnh này thông qua kính Hãn Thiên, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy kinh ngạc.

“Xem ra trong sa mạc cát vàng này, thành cổ mới là trọng điểm, thần dược và thành dược bên ngoài chỉ có thể xem là bảo vật tầm thường.”

Dư La Cổ Thánh nói nhỏ.

“Đáng tiếc!”

“Chúng ta chỉ là Nhập Thánh cảnh, không giết được hai vị Kim Ảnh Vệ Nhập Thánh đỉnh phong, nếu không ta nhất định phải khám phá thành cổ một phen.”

Các Thánh cảnh khác thở dài thườn thượt.

Bình Luận (0)
Comment