Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sâu trong sa mạc cát vàng.
Diệp Phong nhìn Hãn Thiên Cổ Thánh bên cạnh, phát hiện y cầm kính Hãn Thiên, cười nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, kính Hãn Thiên chính là chìa khóa mở ra cửa thành, đi theo ta.”
Nói xong, Diệp Phong đi vào thành cổ.
Hãn Thiên Cổ Thánh chần chừ một lúc, lập tức đuổi theo.
Dưới cổng thành cổ.
Diệp Phong ngẩng đầu, nhìn tấm biển ghi bốn chữ “Hãn Thiên Cổ Thành” trên cửa, lại chỉ vào cánh cửa đóng chặt, nói: “Mở cửa ra!”
“Hãn Thiên Cổ Thành!”
Khoảnh khắc nhìn thấy tên của thành cổ, Hãn Thiên Cổ Thánh trợn tròn mắt: “Diệp Chưởng môn, chẳng lẽ kính Hãn Thiên mà ta tình cờ có được đúng là chìa khóa mở ra bí cảnh này?”
“Nhất định là vậy.” Diệp Phong gật đầu.
Thành cổ và sa mạc đều có trận pháp cấm bay, cùng lắm chỉ có thể bay thấp cách mặt đất mười trượng, mà cửa thành lại cao tới ba mươi trượng, không có chìa khóa thì không cách nào vào được.
Một lát sau.
Hãn Thiên Cổ Thánh đi tới trước cửa thành, kích hoạt kính Hãn Thiên, tỏa ra tinh quang lấp lánh, chiếu vào cửa.
“Cót két!”
Cửa lớn tự động mở ra, hai hàng Kim Ảnh Vệ đứng hai bên, mỗi bên mười người, đều là Nhập Thánh đỉnh phong.
“Rầm rầm rầm!”
Cuối con đường dẫn vào thành là một nữ chiến thần màu vàng thân hình cao gầy, đi ủng kim loại, tay cầm trường mâu màu đỏ cam, từng bước tiến tới, ánh mắt hờ hững/
Tu vi, đạt tới Thiên Thánh cảnh.
“Người tới dừng bước!”
Nữ chiến thần màu vàng quát lên.
“Hãn Thiên Cổ Thánh có bảo vật gì, ta phải làm sao mới lấy được?” Diệp Phong bình tĩnh hỏi.
“Đánh bại ta, ngươi mới có tư cách biết được điều đó!” Nữ chiến thần vung trường mâu lên, chĩa thẳng vào Diệp Phong.
Uy áp đáng sợ ập tới, khiến Diệp Phong và Hãn Thiên Cổ Thánh không thể nhúc nhích.
“Thật… Thật đáng sợ!”
Toàn thân Hãn Thiên Cổ Thánh run lẩy bẩy, cảm thấy nếu người tiến lên là y thì có lẽ đã bị một chiêu của nữ chiến thần ép chặt xuống đất.
“Vậy ngươi ra tay đi!”
“Keng!”
Diệp Phong vừa dứt lời, nữ chiến thần lập tức đạp mạnh xuống mặt đất một cái, sau lưng xuất hiện vương quốc chiến thần màu vàng, tỏa ra sức mạnh thiên địa dị tượng sắc bén.
Tất cả sức mạnh tức khắc dung hợp, rót vào thanh trường mâu màu vàng trong tay nàng, đâm mạnh về phía Diệp Phong.
“Ầm!”
Trường mâu chưa tới nhưng khí thế kinh khủng đã đánh bay Hãn Thiên Cổ Thánh ra ngoài, khiến đầu y cắm vào trong sa mạc.
"Quá yếu."
Diệp Phong lại không hề nhúc nhích, nâng tay phải lên, dùng ngón tay trỏ chạm vào mũi mâu, ngăn chặn nó một cách nhẹ nhàng.
“Làm sao có thể?”
Nữ chiến thần màu vàng, Hãn Thiên Cổ Thánh, Tuyết Nhạn và tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
Đây là một kích toàn lực của Thiên Thánh đấy!
Nếu là Thiên Thánh thực lực cường đại khác thì cũng phải dốc hết sức ứng phó thì mới tiếp được một chiêu này.
Nhưng!
Diệp Phong chỉ dùng một ngón tay là đã ngăn chặn được đòn tấn công này một cách dễ dàng, lại còn hút chặt cây trường mâu màu vàng kia, cho dù nữ chiến thần có cố gắng như thế nào cũng không thể rút ra được.
“Khuyết Quỳnh ái khanh, lui ra đi!”
Sâu trong Hãn Thiên Cổ Thành, một giọng nữ uy nghiêm chầm chậm truyền tới, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Chính chủ xuất hiện rồi?” Khóe miệng Diệp Phong nhếch lên.
“Keng!”
Diệp Phong búng ngón tay một cái, đánh bay nữ chiến thần và trường mâu của nàng ta ra xa mấy trăm trượng, rơi vào trong thành.
“Thực lực thật biến thái!”
Nữ chiến thần màu vàng kinh hãi thốt lên, vội vàng cắm trường mâu xuống đất, ma sát ra rất nhiều đốm lửa, cuối cùng chậm chạp lùi lại, ánh mắt nhìn Diệp Phong đầy vẻ kính sợ.
“Diệp Chưởng môn, ngài mạnh quá!”
Hãn Thiên Cổ Thánh ôm kính Hãn Thiên chạy lại, theo bên cạnh Diệp Phong, giơ ngón tay cái lên với hắn.
"Hai vị, mời!"
Nữ chiến thần cầm trường mâu, lui sang bên đường, làm động tác mời.
“Xoạt xoạt xoạt!”
Diệp Phong và Hãn Thiên Cổ Thánh đi vào trong thành, theo chân nữ thần màu vàng đi dọc theo con đường rộng chừng ba mươi trượng, hướng tới trung tâm Hãn Thiên Cổ Thành.
Nơi đó là một hoàng cung màu vàng sừng sững nguy nga!
Nửa đường.
Diệp Phong nhìn hai bên đường phố, thỉnh thoảng lại thấy mấy người thân thể màu vàng đang đi lại, tu vi có cao có thấp, nhưng đều không cao hơn cấp bậc Thiên Đế.
“Đó là thành dân của Thần Linh cổ quốc chúng ta.”
Nữ chiến thần màu vàng chủ động giới thiệu.
Thần Linh cổ quốc?
Dành từ này khiến Diệp Phong thoáng giật mình, vội vàng mở Động Sát Chi Nhãn dò xét nữ chiến thần màu vàng bên cạnh.
[Phong hiệu: Nữ chiến thần]
[Tên: Khuyết Quỳnh]
[Phẩm cấp: Thiên Thánh cảnh]
[Thân phận: Chiến thần Thần Linh cổ quốc/Đại tướng quân thân cận của Nữ hoàng/Thống lĩnh Kim Ảnh Vệ]
[Chú thích: Thần linh cấp bậc cao hơn do anh linh siêu viễn cổ tu luyện mà thành, tồn tại thuộc một loại vĩnh sinh khác, cái giá là tu vi không cách nào tăng lên, không thể tự sinh ra đời sau]
Đọc những dòng chữ này, con ngươi Diệp Phong thu hẹp lại.
Hắn vội vàng nhìn về phía các thành dân khác của Thần Linh cổ quốc.
Không có gì bất ngờ!
Những thành dân này đều là thần linh do anh linh siêu viễn cổ tu luyện mà thành, tất cả đều được vĩnh sinh, nhưng thực lực của bọn họ đã cố định cả đời, cũng không có đời sau.
Diệp Phong còn phát hiện dân số thành dân Thần Linh cổ quốc ước chừng mười vạn, yếu nhất là Thần Nguyên cảnh.
“Phập phập!”
Diệp Phong càng lúc càng tới gần hoàng cung nằm ở trung tâm thành cổ Hãn Thiên, Bia Trấn Giới trong Phiêu Miểu giới dần dần chấn động, ngay cả lòng bàn tay của hắn cũng hiện lên ấn ký đặc thù.
“Là triệu hoán phù của đại quân anh linh viễn cổ!”
Diệp Phong thầm nghĩ.
Trải qua trận đại chiến tại Ác Thần giới lần trước, hắn có được sự công nhận của Bất Tử tinh, trở thành Thống soái anh linh viễn cổ, cũng thu hoạch được một miếng hổ phù, dung nhập vào tay mình.
Mà miếng hổ phù này chính là triệu hoán phù của đại quân anh linh viễn cổ, có thể triệu hoán đại quân một trăm triệu anh linh viễn cổ bất cứ lúc nào.
Nửa khắc sau.
Hoàng cung Thần Linh cổ quốc.
Thần thức của Diệp Phong quét qua, phát hiện trong hoàng cung có hàng trăm vị thần linh cấp bậc Thánh cảnh hội tụ.
Vị mạnh nhất, chính là Chí Thánh cảnh!
“Chắc hẳn, người này chính là Nữ hoàng của Thần Linh cổ quốc.”
Diệp Phong thầm nghĩ.