Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Xoạt!”
Chúa Tể Khí Vận vung Thái Hoang Xích Viêm Đao chém xuống, ngay cả thời gian và không gian đều như bị cô đọng triệt để, toàn bộ sức mạnh đều đổ dồn lên người Diệp Phong.
“Tan!”
Nhưng, Diệp Phong chỉ vung tay áo một cái đã dễ dàng phá vỡ thần thông pháp tắc kinh khủng tột độ này.
"Làm sao có thể?"
Những người ở ngoài xem đấu đều trố mắt ra nhìn.
“Nhất Niệm!”
Diệp Phong cũng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, hắn thi triển thần thông pháp tắc Nhất Niệm, dung hợp sức mạnh pháp tắc trong cơ thể, khiến bản thân toát lên cảm giác Đạo pháp tự nhiên.
“Nổ!”
Diệp Phong tung nắm đấm về phía Chúa Tể Khí Vận đang ở đằng xa, lại đột nhiên xòe rộng ngón tay, như một đóa hoa nở rộ, cũng giống như một thứ gì đó đang nổ tung.
Sau một khắc.
Chúa Tể Khí Vận đột nhiên phát hiện thân thể mình bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó xé rách từ bốn phương tám hướng, ngoài thân đã xuất hiện dấu hiệu phát nổ.
"Ngươi muốn chết!"
"Thái Hoang Xích Viêm Đao!"
Chúa Tể Khí Vận gào lên, lại vung kim đao nhắm về phía Diệp Phong bổ xuống.
Nhưng ở hình thái Thánh Thần, lực phòng ngự của Diệp Phong là vô địch.
Mặc cho Chúa Tể Khí Vận đâm chém điên cuồng cỡ nào, Diệp Phong vẫn sừng sững bất động, không ngừng thôi động niệm lực diễn hóa từ thần thông pháp tắc Nhất Niệm, khiến thân thể Chúa Tể Khí Vận tan rã từng chút một.
Toàn bộ quá trình kéo dài chừng nửa khắc.
Cuối cùng, Diệp Phong dùng hết sức mạnh pháp tắc trong cơ thể, thuận lợi nghiền Chúa Tể Khí Vận thành hư vô.
“Kết thúc rồi!”
Diệp Phong chậm rãi buông tay, thở phào một hơi, cảm giác đầu mình choáng váng nặng nề như bị rót chì.
Đây là di chứng sau khi sử dụng Nhất Niệm quá độ.
Nghỉ ngơi một lát là được.
“Vù!”
Diệp Phong bay về phía Khí Vận Thần Bia cách đó không xa, đứng trên đỉnh tấm bia khổng lồ này, khoanh chân ngồi xuống, từng luồng ý lạnh từ xung quanh kéo tới, dung nhập vào người hắn.
Đây là kinh văn của Khí Vận Chi Thủ quyển thượng.
Nơi xa xôi.
Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc, nữ chiến thần Khuyết Quỳnh, Hãn Thiên Cổ Thánh chứng kiến cảnh này, đã choáng váng đến mức không còn nói được gì.
Diệp Phong giết Chúa Tể Khí Vận rồi?
Điều này có nghĩa là gì?
Diệp Phong có thể giết Chí Thánh!
“Quá… Quá kinh khủng! Thì ra ta và Diệp Thống soái lại chênh lệnh lớn như vậy.” Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh nuốt nước bọt một cái, hô hấp trở nên dồn dập một cách dị thường.
"Diệp chưởng môn mạnh thật!" Hãn Thiên Cổ Thánh bị dọa đến mức ôm chặt Hãn Thiên Kính, hầu kết không ngừng chuyển động.
Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc trầm giọng nói:
"Diệp Phong có thể được Bất Tử tinh công nhận, lấy được hổ phù, phong làm thống soái, tuyệt đối không phải tình cờ."
"Hôm nay các ngươi cũng đã nhìn thấy, thực lực của hắn rất đáng sợ, có thể tiêu diệt chúa tể khí vận cường hãn."
"Dưới tình huống đơn đả độc đấu, cho dù là bổn hoàng cũng không có cách nào chiến thắng Diệp thống soái."
Nói đến đây, nữ hoàng không nói gì nữa.
Hơn trăm vị thần linh Thánh cảnh ở hoàng cung Thần Linh cổ quốc đều nghe thấy lời này, nhao nhao nhìn về phía Diệp Phong đang ngồi xếp bằng trên đỉnh bia thần khí vận, trong mắt tràn đầy kính sợ.
...
Trên đỉnh bia thần khí vận.
Cuối cùng Diệp Phong cũng đạt được "Khí Vận Chi Thủ" quyển thượng hoàn chỉnh, cũng cảm thấy bốn phía có một loại khí tức kỳ quái.
Từ khi hắn bắt đầu tu luyện "Khí Vận Chi Thủ", những khí tức kia dần dần bị điều động, lao về phía hắn.
"Là khí vận và sức mạnh của anh linh siêu viễn cổ."
Diệp Phong đột nhiên mở hai mắt ra.
Hắn thoáng suy ngẫm một lúc đã hiểu rõ.
"Hóa ra chúa tể khí vận cũng không phải sinh linh thực sự mà là một loại sinh linh khác được sức mạnh của anh linh siêu viễn cổ và chân linh khí vận dung hợp tạo thành, chuyên môn phụ trách canh giữ bia thần khí vận."
"Sau khi hắn bị ta tiêu diệt, chân linh khí vận và sức mạnh của anh linh siêu viễn cổ tỏa ra bốn phía, biến thành trạng thái rời rạc."
"Nếu hiện tại ta tu luyện "Khí Vận Chi Thủ" quyển thượng sẽ hấp thụ được bọn chúng."
Diệp Phong thấp giọng lẩm bẩm.
Vì vậy, hắn nhắm mắt, rót một ly trà thất thải ngộ đạo, vừa uống vừa cảm ngộ.
"Sức mạnh của khí vận trong thiên địa."
Diệp Phong mặc niệm khẩu quyết, dùng ngộ tính cường đại của bản thân lĩnh hội những nghi vấn khó hiểu trong "Khí Vận Chi Thủ" quyển thượng, tiến triển thần tốc, khiến bốn phía xuất hiện hai vòng xoáy năng lượng.
Gào thét!
Gió lớn ập tới, càng ngày càng có nhiều đốm sáng xuất hiện.
Đó là chân linh khí vận thuần túy và sức mạnh của anh lĩnh siêu viễn cổ được Diệp Phong hấp thụ, dùng để gia tăng tiến độ tu hành "Khí Vận Chi Thủ" quyển thượng.
Hoàng cung Thần Linh cổ quốc.
"Nữ hoàng, hắn đang tu hành tại chỗ sao?" Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh mở miệng hỏi.
"Chắc là vậy." Nữ hoàng khẽ gật đầu.
"Xem ra chúng ta còn phải chờ một lát." Hãn Thiên Cổ Thánh ôm Hãn Thiên Kính, đứng trước cửa hoàng cung nhìn.
Đám thánh cảnh Tuyết Nhạn cũng đang nhìn.
Thần dược và thánh dược bên trong bí cảnh cũng không chạy thoát được, bọn họ không cần lo lắng, trước mắt đều đứng ở đây nhìn Diệp Phong tu hành.
"Ta có thể cảm nhận được một luồng khí tức huyền diệu khó giải thích!"
Một vị thánh cảnh có uy vọng nào đó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu từ nơi sâu trong sa mạc màu vàng, cảm nhận được luồng khí tức kỳ dị trên người Diệp Phong khiến ông ta bỗng có cảm ngộ.
"Ta cũng có loại cảm giác này!"
"Ta cũng thế!"
Đám thánh cảnh còn lại nhao nhao ngồi xếp bằng dưới đất, nhìn Diệp Phong trong hình ảnh phản chiếu, ngồi tại chỗ cảm ngộ dị tượng của thiên địa.
Bảy ngày sau.
Cuối cùng Diệp Phong cũng kết thúc tu hành.
Sau khi uống liên tục hơn một trăm ly trà ngộ đạo, hắn miễn cưỡng dựa vào ngộ tính siêu phàm của mình mà tu luyện "Khí Vận Chi Thủ" quyển thượng đến đỉnh phong.
"Hóa ra "Khí Vận Chi Thủ" không có quyển hạ."
"Sau khi tu luyện quyển thượng, nhất định phải dựa vào cảm ngộ của bản thân mà tự suy diễn ra quyển hạ, như vậy mới có thể tu luyện thần thông Thiên Tôn này đến đỉnh phong chân chính."
Trong lòng Diệp Phong có cảm ngộ.