Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Ngay cả Diệp Phong cũng sa sầm mặt mày.
“Thủ vệ cấp bậc Chí Thánh? Với thực lực của mình bây giờ thì có vẻ còn chưa đủ để giết chết Chí Thánh, độ khó của thử thạch này quá cao rồi thì phải?”
Trong lòng Diệp Phong nghĩ như vậy.
"Tiểu bối!"
Chợt nghe tên thủ vệ kia cười gằn: “Ta chính là Giám khảo của Khí Vận Thần Bia, ngươi có thể gọi ta là Chúa Tể Khí Vận, ta khuyên ngươi hãy dẹp ngay ý nghĩ dựa vào vận may để lừa dối qua ải nếu có!”
Diệp Phong trầm tư một lúc.
“Ta có thể đi tới ngày hôm nay, chưa bao giờ dựa vào vận khí, thứ ta dựa vào là thực lực!”
Dứt lời, Diệp Phong tiến lên ba bước.
Khí thế cường đại bỗng nhiên bộc phát!
Đây là đang tuyên chiến!
“Diệp Chưởng môn đang muốn bắt đầu khảo hạch, đánh một trận với vị Chúa Tể Khí Vận cấp bậc Chí Thánh này!”
“Đây là Chí Thánh cảnh đấy!”
"Hắn đánh thắng được sao?"
Tuyết Nhạn và các Thánh cảnh đều nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay cả Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc và chiến thần Khuyết Quỳnh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên mặt.
“Người này có thể đánh bại ta chỉ bằng một chiêu, ít nhất là Thiên Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng chênh lệch với Chí Thánh cảnh vẫn rất lớn, có thể sẽ bị Chúa Tể Khí Vận tiêu diệt.”
Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh trầm giọng nói.
Nàng kính nể thực lực của Diệp Phong, nhưng cũng không đề cao hắn.
Dù sao đối thủ lần này không phải Thiên Thánh cảnh mà là Chí Thánh cảnh hàng thật giá thật.
“Nếu hắn sợ hãi thì khảo hạch nhất định sẽ thất bại.” Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc cau chặt lông mày.
Mặc dù thần linh của Thần Linh cổ quốc đều có làn da màu vàng óng, thậm chí ngay cả lông tóc cũng màu vàng, nhưng ngũ quan của bọn họ rất lập thể, vô cùng xinh đẹp.
Nhất là Nữ hoàng nổi danh mỹ mạo, phải nói là xinh đẹp hơn hết.
Một cái nhíu mi, một nụ cười cũng có thể khiến người ta chìm đắm.
“Nữ hoàng cảm thấy xác suất thành công của Diệp Thống soái là bao nhiêu?”
Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh nhịn không được hỏi.
"Không biết." Nữ hoàng lắc đầu.
Những năm qua, không phải không có người tham gia khảo hạch Khí Vận Thần Bia, nhưng bọn họ vừa thấy tu vi Chí Thánh cảnh của Chúa Tể Khí Vận thì đều lập tức run chân, sau đó bị một cước dẫm chết.
Từ đầu đến cuối, không ai thông qua khảo hạch.
Sâu trong sa mạc cát vàng.
Chúa Tể Khí Vận cầm chiến đao màu vàng trong tay, nhìn Diệp Phong với vẻ mỉa mai, nói: “Tiểu bối, nếu ngươi sợ thì bây giờ quỳ xuống dập đầu ba cái, bản Chúa Tể có thể tha cho ngươi một mạng.”
“Hờ!” Diệp Phong cười nhạo.
“Xem ra, ngươi muốn chết! Nếu đã vậy, bản chúa tể cho ngươi toại nguyện.” Khí Vận Chúa Tể cười điên cuồng.
Đã hơn trăm vạn năm không được ra tay, gã rất tịch mịch.
“Rầm!”
Khí Vận Chúa Tể bay lên không trung, giơ chân lên, cả đôi chân đều được pháp tắc khí vận màu vàng bao phủ, diễn hóa ra hư ảnh một đại thiên thế giới, đạp thật mạnh xuống.
“Đây chính là Chí Thánh? Nhưng ta không sợ!”
Hai tay Diệp Phong siết chặt, thân thể dâng trào Thế Giới Chi Lực mênh mông cuồn cuộn, khiến hắn có cảm giác tự tin như có thể tay cầm nhật nguyệt, chân đạp sao trời, tung một quyền về phía không trung.
“Ầm!”
Diệp Phong bị một cước của Khí Vận Chúa Tể đạp bay, ngã rầm xuống sa mạc, khiến cát vàng bay mù mịt.
Nhưng Khí Vận Chúa Tể cũng không ổn lắm.
Gã cảm giác chân mình như bị gậy sắt nung đỏ thọc vào, đến giờ vẫn còn cảm giác như bị thiêu đốt.
“Ầm!”
Diệp Phong xông ra khỏi cát vàng, lơ lửng giữa không trung, phủi bay đất cát bám trên quần áo, không chút sứt mẻ.
“Còn dám đối đầu thẳng mặt với Chí Thánh cảnh!”
“Đã thế hình như còn không hề bị thương.”
“Thực lực như này, đúng là kinh khủng!”
“Xem ra lời đồn là có thật, Diệp Chưởng môn chẳng những có thể giết Thiên Thánh cảnh một cách dễ dàng mà còn có thể chống lại Thánh Tôn Thiên tộc.”
Mọi người kinh ngạc, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Hắn mạnh như vậy?” Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh hít sâu một hơi, trên gương mặt xinh đẹp đầy vẻ kinh hãi.
“Xem ra hắn rất có thực lực.” Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại nổi lên ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
Trên bầu trời.
Chúa Tể Khí Vận nhìn Diệp Phong từ trên xuống dưới, gật đầu một cái, tán dương:
“Trong số tất cả những người muốn qua ải từ xưa tới nay, thực lực và can đảm của ngươi đều có thể xếp hạng nhất, nhưng, không giết ta thì ngươi vẫn không cách nào lấy được quyển thượng Khí Vận Chi Thủ.”
“Phải giết ngươi mới được?” Diệp Phong nhíu mày.
“Không tệ!” Chúa Tể Khí Vận gật đầu.
“Xem ra, ta phải làm thật rồi.” Diệp Phong thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, chuẩn bị tung ra đòn mạnh nhất.
“Làm thật? Hừ! Ta thấy ngươi có vẻ cũng chưa tới Chí Thánh cảnh, cùng lắm là Thiên Thánh, cho dù làm thật thì có thể lấn át thực lực của bản Chúa Tể được sao?”
Chúa Tể Khí Vận cười ha hả không dứt.
“Thôi vậy!”
“Không nói nhảm với tên tiểu bối nhà ngươi nữa, sớm kết thúc trận chiến này, bản Chúa Tể còn phải tiếp tục nghỉ ngơi!”
"Xem chiêu!"
"Thái Hoang Xích Viêm Đao!"
Hai tay Chúa Tể Khí Vận cầm kim đao, pháp tắc khí vận trên người bùng lên, dung nhập vào thân đao, ngoài ra còn có sức mạnh pháp tắc của anh linh siêu viễn cổ chảy ra.
Giờ khắc này.
Kim đao trong tay Chúa Tể Khí Vận bùng lên ngọn lửa vàng rực, chỉ bộc phát khí tức thôi cũng đủ xoắn nát hư không một cách nhẹ nhàng, mạnh như Nữ hoàng Thần Linh cổ quốc cũng phải biến sắc.
“Chúa Tể Khí Vận lại mạnh lên!”
Nữ hoàng trầm giọng nói.
“Chẳng phải điều này nói lên rằng, nếu vẫn tiếp tục không có người thông qua khảo hạch thì độ khó của đợt khảo hạch tiếp theo sẽ cao hơn sao?” Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh nhíu mày.
“Đúng thế.” Nữ hoàng gật đầu.
Cảm nhận được sự kinh khủng đến từ Chúa Tể Khí Vận, đám Hãn Thiên Cổ Thánh đều run lẩy bẩy.
Nhưng Diệp Phong không hề sợ hãi.
“Hình thái Thánh Thần!”
Hắn vận dụng năng lực của hệ thống, bay lên không trung, như một vị thánh thần đứng sừng sững giữa hỗn độn, tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.