Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong có hổ phù, là thống soái của anh linh viễn cổ, cũng coi như người thân của Thần Linh cổ quốc, để hắn đi tham quan trong Hãn Thiên cổ thành một lát đương nhiên cũng không có vấn đề gì.
Huống hồ, cho dù nàng muốn ngăn cản Diệp Phong cũng chưa chắc có thể làm được.
"Khuyết Quỳnh, ngươi làm người dẫn đường cho Diệp Phong thống soái."
Nữ hoàng nhìn về phía nữ chiến thần, sai bảo.
"Vâng!" Khuyết Quỳnh gật đầu, đi tới bên cạnh Diệp Phong, cung kính nói: "Diệp Phong thống soái, mời!"
"Làm phiền dẫn đường."
Khóe miệng Diệp Phong mang theo ý cười, được nữ chiến thần Khuyết Quỳnh dẫn đường, cùng nàng rời khỏi hoàng cung, đi dạo trong Hãn Thiên cổ thành.
"Nữ hoàng, vãn bối cáo lui!"
Hãn Thiên Cổ Thánh chắp tay với nữ hoàng Thần Linh cổ quốc, vội vàng đuổi theo bước chân của Diệp Phong và nữ chiến thần.
Trên đường phố Hãn Thiên cổ thành.
Diệp Phong nhìn thần linh lui tới trong thành, không ngừng sử dụng động sát chi nhãn quan sát, phát hiện người của chủng tộc này đều đã trưởng thành, hơn nữa vĩnh sinh bất tử.
Có điều tu vi của bọn họ không thể tăng lên.
Đời này cũng chỉ giữ trình độ hiện tại.
Mà đây chính là cái giá của bất tử.
"Tộc của các ngươi có thể vĩnh sinh, đúng không?" Diệp Phong hỏi nữ chiến thần Khuyết Quỳnh bên cạnh.
"Đúng vậy." Khuyết Quỳnh gật đầu.
Vĩnh sinh?
Nghe vậy Hãn Thiên Cổ Thánh không nhịn được trợn to hai mắt, trên mặt đầy biểu cảm kinh ngạc, giống như gặp ma.
"Tộc thần linh có thể tạo dựng đời sau không?" Mặc dù Diệp Phong biết là không thể nhưng hắn không muốn tỏ vẻ chuyện gì mình cũng biết mà thích giả ngốc hơn.
"Không thể." Khuyết Quỳnh lắc đầu.
"Vì sao? Cái giá của bất tử?" Diệp Phong hỏi.
"Coi là vậy đi!" Khuyết Quỳnh khẽ gật đầu: "Hơn một trăm vạn năm trước, thàn dân trong Thần Linh cổ quốc chúng ta đã thử thành thân, cũng thường xuyên song tu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có cách nào mang thai. Từ đó, nữ hoàng biết, tộc ta không có cách nào thai nghén đời sau."
Diệp Phong gật đầu, nhìn các loại đồ cổ, trang sức, đồ ăn xuất hiện trên đường phố, không nhịn được hỏi: "Thần linh cũng cần phải ăn sao?"
Khuyết Quỳnh sửng sốt, cười khổ nói: "Chúng ta chỉ có thọ nguyên vô tận, không có nghĩa là sẽ không bị tiêu diệt, nếu không ăn uống trong một thời gian dài cũng sẽ chết đói."
"Đương nhiên tộc thần linh chúng ta ít nhất cũng là Thần Nguyên cảnh, có thể thông qua hấp thụ linh khí trời đất để bảo vệ bản thân, không nhất định phải ăn gì đó."
"Ăn đồ ăn chỉ là vì hưởng thụ."
"Dù sao chúng ta đã vĩnh sinh, còn sống đến trăm vạn năm, trong thời gian đó không cần tu hành, đương nhiên phải nghiên cứu thứ gì đó mới mẻ mới có thể khiến bản thân không quá nhàm chán."
Nghe tới đây, vẻ mặt Diệp Phong rất kỳ quái.
Ngẫm một chút cũng đúng.
Nếu có thể vĩnh sinh, hơn nữa còn không cần tu hành, mỗi ngày chỉ cần hấp thu thiên địa linh khí là có thể duy trì bản thân bất tử.
Ban đầu còn tốt, nhưng chờ đến khi sống được mấy chục nghìn năm, mấy trăm nghìn năm, nhất định đã chơi hết tất cả các trò có thể chơi rồi.
Mà lúc này sẽ trở nên phiền não.
Nếu không có thứ gì đó mới mẻ, sợ là có thể buồn chết.
"Các huynh đệ, tới nhảy dây không?"
Lúc này bên đường phố truyền tới giọng nói của mấy nam tử trẻ tuổi, hấp dẫn sự chú ý của đám người Diệp Phong.
Bọn họ theo tiếng nói nhìn lại.
Chỉ thấy mấy thanh niên kia đang đứng trên đường phố, chơi nhảy dây giống như phàm nhân.
"Tu hành giả... nhảy dây?"
Khóe miệng Hãn Thiên Cổ Thánh giật giật: "Đúng là sống lâu chuyện gì cũng thấy! Lão phu sống hơn một trăm vạn năm cũng không nhàm chán đến mức này."
Nữ chiến thần hừ một tiếng, nói:
"Đó là bởi vì ngươi có thể tu hành, hơn nữa không thể vĩnh sinh, phải không ngừng tiến về trước mới có thể không chết. Nhưng nói thật với ngươi, chờ đến ngày nào đó ngươi thực sự vĩnh sinh, thời gian đủ dài, nhất định sẽ cảm thấy rất nhàm chán."
"Cũng đúng!" Hãn Thiên Cổ Thánh gật đầu.
Diệp Phong nhìn về đường phố phía xa.
Nơi đó đang có mấy vị thần linh Thần Nguyên cảnh đang đếm trên bàn rốt cuộc có bao nhiêu hạt cát, hiển nhiên là cực kỳ buồn chán.
"Tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ không phát điên đấy chứ?"
Diệp Phong không nhịn được đặt câu hỏi.
"Sẽ phát điên!" Khuyết Quỳnh gật đầu: "Đã có không ít tộc nhân phát điên, nhưng lại được chữa khỏi, có điều rất nhanh lại phát điên. Sau đó tiếp tục chữa trị, tiếp tục điên, lặp đi lặp lại, đã không biết bao nhiêu lần."
Nghe đến đây, Diệp Phong và Hãn Thiên Cổ Thánh không còn gì để nói.
"Thật ra thì đời người có mục tiêu cũng sẽ không nhàm chán như vậy." Diệp Phong nghĩ đến gì đó, nói như vậy.
Đây chính là một đám người vĩnh sinh!
Nếu có thể lừa đi một nhóm người thì quá tuyệt rồi!
"Sao lại nói vậy?" Khuyết Quỳnh thật sự tò mò.
"Thành dân của Thần Linh cổ quốc đúng là đều vĩnh sinh, nhưng nếu có thể tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, cố gắng hoàn thành nó, không phải sẽ không còn nhàm chán nữa sao?" Diệp Phong nghiêm túc nói.
"Nhưng những điều chúng ta có thể làm cơ bản đều đã làm rồi." Khuyết Quỳnh chỉ cả tòa Hãn Thiên cổ thành: "Bất luận là nghề nuôi dưỡng, nghề trồng trọt, nghề thủ công, nghề dệt may hay bất cứ thứ gì chúng ta có thể nghĩ tới cơ bản đều đã làm, nhưng vẫn cảm thấy nhàm chán."
Dừng một lát, Khuyết Quỳnh nói:
"Diệp Phong thống soái, có thể ngươi không biết, đừng nói là những người khác, chỉ nói riêng ta, chỉ biết làm hơn ba mươi sáu nghìn món ăn, hơn nữa mỗi món ăn còn có thể làm ra hương vị khác nhau."
"Nữ hoàng còn lợi hại hơn."
"Về phương diện làm hộ lý sau sinh cho heo mẹ, nếu nàng xếp thứ hai thì không ai dám nói mình đứng nhất."
"Những năm gần đây, những con heo con nàng từng đỡ đẻ không đến một trăm nghìn cũng đến tám mươi nghìn."
"Còn có..."
Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh đưa ra một đống ví dụ, đều là những chuyện tộc Thần Linh làm để giết thời gian.
"Có thành dân dứt khoát ở nhà ngủ, cách mỗi nghìn năm thậm chí vạn năm mới tỉnh lại một lần, sau đó phát hiện đạo lữ chạy đi với người khác cũng là chuyện thường xảy ra."