Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nói đến đây, Khuyết Quỳnh bất đắc dĩ than thở.
Diệp Phong, Hãn Thiên Cổ Thánh và đám thánh cảnh Tuyết Nhạn thông qua hình chiếu của Hãn Thiên Kính quan sát nơi này đều trợn mắt há hốc miệng.
Hoàng cung Thần Linh cổ quốc.
Hiển nhiên nữ hoàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Phong và Khuyết Quỳnh, không nhịn được bĩu môi, giận dỗi trách:
"Nữ chiến thần thật là, sao nàng có thể kể chuyện bổn hoàng vì nhàm chán mà đi làm hộ lý hậu sản cho heo mẹ tám trăm năm chứ? Ta không cần mặt mũi sao?"
Trên đường phố.
Diệp Phong, Khuyết Quỳnh, Hãn Thiên Cổ Thánh vẫn còn đang đi loanh quanh.
Lúc này, Diệp Phong có ý tưởng mới.
"Thật ra thì còn rất nhiều cách để tránh nhàm chán."
"Mặc dù các ngươi đã vĩnh sinh, không thể tu hành nhưng không có nghĩa là thực lực của bản thân không có cách nào tăng lên."
"Các ngươi có thể tu luyện các loại thần thông, lại thử tiến hành dung hợp hoặc là sáng tạo thần thông."
"Như vậy không phải là có thể giết thời gian rồi sao?"
Hãn Thiên Cổ Thánh nghe thấy lời này lập tức giơ ngón cái lên với Diệp Phong, cảm thấy cách này rất tốt.
Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh lại lắc đầu liên tục:
"Ta đã tu luyện tất cả thần thông phù hợp với mình lên đỉnh phong, khiến chiến lực bản thân càng ngày càng cao nhưng một triệu năm thật sự rất dài, đã đầy cấp cả rồi."
"Thậm chí ta còn sáng tạo cái dựa trên cái cũ, sáng tạo ra rất nhiều thần thông mới nhưng cũng đều luyện đến đầy cấp."
"Những gì các ngươi có thể nghĩ ra, ta đều đã làm rồi."
"Chính là bởi vì khắc khổ tu luyện thần thông, thực lực cũng rất mạnh, ta mới được nữ hoàng phong làm nữ chiến thần."
Nghe đến đây, Diệp Phong hoàn toàn cạn lời.
Hãn Thiên Cổ Thánh cũng không biết nên nói gì.
Trong mắt bọn họ, sau khi vĩnh sinh còn không cần tu hành và sinh con, đúng là thực sự quá nhàm chán rồi!
Mà đây chính là sự phiền não của vĩnh sinh.
Diệp Phong đảo mắt một vòng, nói: "Không bằng như vậy, cho ta mượn vài người, ta có thể sắp xếp cho bọn họ đi làm những chuyện mới mẻ."
"Mượn người?" Khuyết Quỳnh hơi sửng sốt.
Nữ hoàng đang ở trong hoàng cung nghe lén cuộc đối thoại giữa hai người cũng nghiêng lỗ tai, muốn biết Diệp Phong có sắp xếp gì.
"Không sai, cho ta mượn một nhóm người, ta có thể sắp xếp cho bọn họ làm những chuyện mới mẻ."
Diệp Phong hàm ý sâu xa nói.
Người của Thần Linh cổ quốc đều đã vĩnh sinh, một số người thậm chí còn luyện các loại kỹ năng đến đầy cấp.
Loại tu hành giả này chính là báu vật!
Mượn một nhóm thần linh phẩm chất không tệ đi, để bọn họ tiến vào Phiêu Miểu tông đảm nhiệm khách khanh chấp sự, có thể làm được rất nhiều chuyện.
"Chuyện này, ta phải hỏi ý kiến của nữ hoàng."
Nữ chiến thần Khuyết Quỳnh không dám lập tức đưa ra câu trả lời.
Lần trước cũng vì nàng âm thầm sắp xếp một nhóm hộ vệ tiến hành chiến đấu lôi đài kéo dài đến hàng trăm năm, Khuyết Quỳnh bị nữ hoàng xuất quan đuổi theo mấy chục năm, quả thực khiến nàng khắc sâu ký ức.
Mặc dù Khuyết Quỳnh biết nữ hoàng cố ý làm như vậy, mục đích chính là giết thời gian, nhưng nàng cũng không dám tự mình an bài, sợ lại bị nữ hoàng đuổi giết mấy chục năm nữa.
Trong hoàng cung.
Hiển nhiên nữ hoàng nghe thấy cuộc đối thoại giữa Khuyết Quỳnh và Diệp Phong, suy nghĩ một lát, thân thể loáng một cái đã xuất hiện ở trên đường phố.
Diệp Phong, Khuyết Quỳnh, Hãn Thiên Cổ Thánh, nữ hoàng đều là thánh cảnh, bản thân được một màn sương mù dày đặc che giấu.
Cho nên bọn họ không bị những người khác nhận ra.
"Diệp Phong thống soái, ngươi muốn mượn người đi?"
Nữ hoàng vừa mới tới đã tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Diệp Phong gật đầu: "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đến Thần Châu Phiêu Miểu tông của chúng ta làm việc, còn có thể có được trải nghiệm không tưởng."
"A, phải không?" Nữ hoàng hứng thú.
Nàng đã nhàm chán hàng triệu năm.
Chuyện có thể thử, nàng cơ bản đều đã từng thử.
Hàng triệu năm qua, nàng đã làm chuyện nhàm chán nhất, chính là ngồi dưới đất, quan sát và ghi chép lịch sử hưng suy của một tổ kiến, cũng viết ra lĩnh hội tâm đắc dày đến nửa thước.
Nữ hoàng cảm thấy, trên đời này chắc hẳn không có ai nhàm chán hơn mình.
"Nữ hoàng không tin ta?" Diệp Phong hỏi ngược lại.
"Không phải là không tin, chỉ là đúng như những gì Diệp Phong nói, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, bổn hoàng quyết định sẽ đích thân đi cùng ngươi tới Thần Châu Phiêu Miểu tông xem thử."
Nữ hoàng mím môi khẽ cười.
Vất vả lắm mới tìm được một cách giết thời gian, đương nhiên phải tranh thủ ra ngoài đi dạo một lát.
Ở trong bí cảnh một thời gian dài, thậm chí ngay cả trên bãi cỏ có bao nhiêu linh dược, thần dược, thánh dược, mỗi loại có dược hiệu như thế nào, tình hình hiện tại các kiểu, nàng đều đã nắm giữ rõ ràng.
Dưới tình huống này, tốt nhất là đổi sang một hoàn cảnh mới.
"Nữ hoàng, ta..."
Vừa nghe nữ hoàng nói muốn vứt bỏ mình, tới Phiêu Miểu tông ở Thần Châu đại lục "vụng trộm vui vẻ" một mình, nữ chiến thần Khuyết Quỳnh lập tức trợn mắt, vô cùng muốn đi chung.
"Khuyết Quỳnh, ngươi cũng đi cùng đi!"
Nữ hoàng sao có thể không nhìn ra tâm tư của nữ chiến thần, đôi môi lấp lánh ánh vàng hơi cong lên: "Bổn hoàng đi ra ngoài, không quen với cuộc sống ở đó, đúng lúc cần người chăm sóc."
"Đa tạ nữ hoàng ân chuẩn!" Khuyết Quỳnh rất hưng phấn.
Trên đường phố.
Hãn Thiên Cổ Thánh vừa nghe thấy nữ hoàng và nữ chiến thần đều muốn đi theo Diệp Phong đến Phiêu Miểu tông, không nhịn được âm thầm giơ ngón tay cái lên.
"Diệp chưởng môn thật là lợi hại!"
"Vài ba lời đã lừa được một vị Chí Thánh cảnh, một vị Thiên Thánh đi."
"Nếu ta cũng có tài ăn nói như vậy thì tốt quá."
Hãn Thiên Cổ Thánh lặng lẽ hâm mộ.
"Nữ hoàng, nữ chiến thần, hai người thật sự muốn đi?" Diệp Phong không nhịn được nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện thuận lợi hơn trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Vốn là chỉ định lừa đi một trăm vị thần linh, nào ngờ nữ hoàng và nữ chiến thần lại chủ động đi.
Loại chuyện tốt này đúng là tuyệt không thể nói lên lời!