Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1544 - Chương 1544 - Kết Thúc Khảo Hạch

Chương 1544 - Kết thúc khảo hạch
Chương 1544 - Kết thúc khảo hạch

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trên đỉnh núi Phiếu Miểu.

Diệp Phong nhìn hai vị nam nữ trẻ tuổi năm tay nhau tiến tới, gật đầu nói:

“Người của Tông môn năm sao Hợp Hoan Tông à? Đệ tử Phiêu Miểu Tông chúng ta đều quá chất phác, không hiểu được niềm vui thú của song tu, có hai vị đệ tử này đến có lẽ sẽ có đổi mới.”

Trên bậc thang.

Cả đám người còn đang không ngừng leo lên.

Điểm câu hỏi thứ mười tám.

Thân ảnh hư ảo hỏi: “Trước khi luyện chế linh khí, làm thế nào để điều phối linh dịch tôi vào nước lạnh? Làm thế có tác dụng gì?”

Câu hỏi vừa dứt, cả đám người mơ hồ.

“Ta biết!”

Bỗng nhiên, một âm thanh mệt mỏi yếu ớt thở không ra hơi vang lên khiến cho tất cả mọi người đều chú ý tới.

Chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào đỏ bám vào lan can nói:

“Linh dịch để tôi vào nước lạnh có thể dùng dầu gan cá của hải ma ngư làm nguyên liệu chính, cộng thêm ba mươi một loại nguyên liệu phụ như linh phấn, hi mỹ phấn, thiên hương phấn, vân vân. Tác dụng, đương nhiên là thay đổi kết cấu linh khí, đạt được mục đích tăng phẩm chất.”

Hai chữ “ta biết” đầu tiên, tất cả mọi người đều nghe được, nhưng nội dung câu trả lời phía sau không ai nghe được.

Không bao lâu sau.

Thân ảnh hư ảo nói: “Chúc mừng ngươi, đáp đúng! Ban thưởng một đôi giày leo núi, có thể giảm bớt một nửa áp lực, cũng có hiệu quả gia tốc năm phần, kéo dài một canh giờ liên tục.”

Một khắc sau.

Hai đạo quang mang từ trong tay thân ảnh hư ảo rơi xuống, bám vào hai chân thanh niên áo đỏ, hóa thành một đôi giày dài kim loại có gió xanh vờn quanh.

“A, thoải mái quá!”

Thanh niên áo đỏ co chân chạy, tốc độ tăng vọt, vừa chạy vừa la lớn vượt qua mọi người.

Trên quảng trường tông môn.

“Đây là cháu ngoại trai của Tông chủ Cổ Khí Tông, đừng nhìn tu vi của y chỉ có Nguyên Cảnh bát trọng mà lầm, y có thể luyện chế ra cực phẩm linh khí thích hợp cho Linh Hải cảnh sử dụng đấy.”

“Đây là thiên tài luyện khí!”

“Ta hiểu rồi!”

“Một trăm câu hỏi dọc đường đều về các mặt luyện đan, luyện khí, thuần thú, bảo dưỡng linh dược, rõ ràng Phiêu Miểu Tông cố ý muốn tuyển chọn một nhóm thiên tài có sở trường riêng.”

Có nhân vật già cả suy đoán.

“Hình như đúng là thế!”

Không ít người nhao nhao gật đầu phụ họa.

Trên đỉnh núi Phiếu Miểu.

Đương nhiên Diệp Phong có thể nghe được tiếng mọi người nói chuyện.

“Không sai, đúng là như thế!”

Hắn cười cười, thấp giọng lẩm bẩm.

Mọi người đoán không sai.

Quả thực Diệp Phong muốn tuyển chọn một nhóm nhân tài có sở trường.

Đệ tử một Tông môn không chỉ tu luyện và chém chém giết giết, còn phải biết các phương diện khác như luyện đan, trận pháp, phù lục, trồng linh dược, thuần thú, luyện khí, song tu.

Chỉ có thế, Phiêu Miểu Tông mới có thể phát triển toàn diện.

Bên bậc thang lên núi.

Tại điểm câu hỏi thứ hai mươi ba, lúc này có hơn mười vị thiên kiêu trẻ tuổi đang trông mong.

Chỉ nghe thân ảnh hư ảo nói.

“Khi bố trí trận pháp, bình thường đều cần một mắt trận chủ và một số mắt trận phó, như vậy, làm thế nào để bố trí trận pháp không có mắt trận? Trận pháp này có hiệu quả gì?”

Mọi người nghe vậy, quay đầu bước đi.

“Lại là tri thức về trận pháp!”

“Ngươi có biết không?”

“Ta không.”

“Đi đi.”

Các thiên kiêu này vừa lắc đầu vừa cắm cổ chạy tiếp lên núi, sợ bị những người khác vượt qua.

Duy chỉ có một vị thiếu nữ áo trắng bình tĩnh đứng tại chỗ, chờ bọn người chạy ra hết mới không nhanh không chậm nói.

“Ta biết vấn đề này!”

“Trận pháp không có mắt trận đại đa số đều là trận pháp lâm thời, hoặc là trận pháp duy nhất một lần.”

“Trận pháp này là dùng trận văn vẽ thành, không thiết trí mắt trận có thể hấp thu sức mạnh và khống chế trận pháp. Một khi hao hết sức mạnh của trận văn trận pháp sẽ tự động tiêu tán.”

“Trong tình huống bình thường.”

“Loại trận pháp này dùng để đối đầu với kẻ địch lâm thời, hoặc là chế tác phù lục có tính tiêu hao, vì khi bố trì không có mắt trận cho nên càng nhanh càng giản tiện, hao phí nguyên liệu cũng ít hơn.”

“Ta nói có đúng không?”

Thiếu nữ áo trắng mong đợi nhìn thân ảnh hư ảo.

Sau ba hơi thở.

“Chúc mừng ngươi, trả lời đúng. Ban thưởng một đôi cánh bạch ly, có thể dùng liên tục hai khắc đồng hồ!”

Thân ảnh hư ảo vươn tay, giữa không trung vẽ ra một trận pháp lâm thời, hạ xuống lưng thiếu nữ áo trắng.

Bịch!

Sau lưng thiếu nữ áo trắng bất ngờ xuất hiện một đôi cánh sáng rực rỡ, có thể nâng nàng lên nhẹ như chim yến, bay nhanh cách mặt thềm đá một thước.

Mặc dù không thể bay dọc lên nhưng ít ra cũng giúp tốc độ của nàng tăng thêm mấy lần so với trước kia.

“Tạ ơn!”

Thiếu nữ áo trắng vội vàng tạ ơn, vỗ cánh sau lưng, chân ngọc nhún nhẹ, lấy tốc độ cực nhanh lao lên phía trước, chỉ trong chốc lát đã vượt qua gần ngàn người, xếp hàng thứ sáu.

“Lại có người trả lời đúng câu hỏi rồi kìa!”

“Thật ghen tỵ!”

Không ít người ngẩng đầu nhìn thiếu nữ áo trắng bay qua bên cạnh đầy hâm mọ.

Trên bậc thang.

Tại một điêm câu hỏi nào đó, thân ảnh hư ảo lại đưa ra một câu hỏi nào đó liên quan đến việc kinh doanh thương hội của người tu hành, rất nhiều người không đáp được, nhưng lại có một thiếu niên áo vàng nói ra được đại khái.

Dù y còn chưa nói xong nhưng cũng được ban thưởng.

Chỉ bất quá, hiệu quả ban thưởng cũng không quá cao.

Y bị một mảnh quang mang nuốt trọn, bay lên năm trăm trượng, chớp mắt đã vượt qua hơn vạn người.

Dẫn đầu.

Thiếu nữ áo xanh không ngừng chạy, tới điểu câu hỏi thứ bảy mươi lăm, nhìn thân ảnh hư ảo trên bậc đá.

“Làm người tu hành, phải chăng phải lạnh lùng và vô tình?”

Thân ảnh hư ảo đưa ra câu hỏi.

Thiếu nữ áo xanh nhìn xuống, chỉ thấy thiếu nữ váy ngắn Vu Xu còn đang điên cuồng chạy, vẫn chưa đuổi kịp.

Nghĩ một lát, thiếu nữ áo xanh mới đáp.

“Theo như cá nhân ta thấy, người tu hành không phải con rối lạnh lùng vô tình, chúng ta tu luyện là vì mình càng thêm cường đại, sống càng lâu hơn, chứ không phải để trở nên vô tình.”

“Nếu trời có tình, trời cũng già.”

“Nhưng nếu người có tình, lại có thể khiến cho mối quan hệ giữa người với người thơm tho viên mãn.”

“Nếu như tu luyện tới một cảnh giới chí cao sẽ biến mình thành một kẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí còn có thể giết diệt cả thân hữu chí giao, vậy ta thà rằng không tu luyện, chuyên tâm chăm sóc linh dược.”

Nói xong, nàng cũng bất kết có được ban thưởng hay không, bèn quay đầu chạy lên bậc đá cao hơn.

Bình Luận (0)
Comment