Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1545 - Chương 1545 - Kết Thúc Khảo Hạch (Tt)

Chương 1545 - Kết thúc khảo hạch (tt)
Chương 1545 - Kết thúc khảo hạch (tt)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Một khắc sau.

Một vệt sáng rơi xuống, khiến cho thiếu nữ áo xanh cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, chạy nhanh gấp đôi lúc trước.

“A…! Ta được thưởng rồi?”

Thiếu nữ áo xanh rất kinh ngạc, không dám lãng phí hiệu quả gia tốc của phần thưởng này, tiếp tục chạy.

Trên đỉnh núi Phiếu Miểu.

Diệp Phong nhìn thiếu nữ váy xanh được gia tốc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Những người khác không nghe được câu trả lời của nàng, nhưng hắn có thể nghe được rõ ràng.

“Nếu người không có tình, thì không phải người, mà là ma!”

Diệp Phong lạnh nhạt nói.

Không bao lêu sau.

Thiếu nữ váy ngắn xếp hạng hai cũng tiến tới điểm câu hỏi thứ bảy mươi lăm.

“Làm người tu hành, phải chăng cần lạnh lùng và vô tình?”

Thân ảnh hư ảo lại nêu câu hỏi.

“Không!”

Vu Xu trả lời ngắn gọn, sau đó tiếp tục chạy lên, vô cùng quả quyết.

Mỗi lần gặp thân ảnh hư ảo bên thềm đá, nàng cũng đề nghe thử câu hỏi, xem tình huống mà trả lời, căn bản không quan tâm có được ban thưởng không.

Vèo!

Một vệt sáng bay tới, dung nhập vào thân thể Vu Xu, nàng cũng được gia tốc như thiếu nữ áo xanh.

“Thế cũng có thể được thưởng à?”

Vu Xu trợn tròn hai mắt.

Trên đỉnh núi.

Diệp Phong nhìn sắc mặt Vu Xu, cười nói: “Nha đầu nà rất thẳng tính, rất thích hợp gia nhập Linh Thú Đường.”

Khi bồi dưỡng linh thú cần chân thành.

Nếu không, rất khó xây dựng tình cảm với linh thú.

Vu Xu xuất thân thế gia tuần thú, vừa vặn có tính tình ngay thẳng.

Sau đó.

Có không ít người lần lượt được ban thưởng, có người thu được hiệu quả gia tốc, có người bay thẳng lên mấy trăm trượng, hoặc mấy ngàn trượng, chớp mắt đã tiến vào đội ngũ dẫn đầu.

Tại quảng trường tông môn.

Có người nhìn vào màn sáng, nói:

“Các ngươi xem kìa.”

“Thiếu chủ Thần Dược Tông Đinh Thanh Thục chỉ còn cách đỉnh núi một ngàn trượng nữa thôi, sắp nhìn thấy Diệp Chưởng môn trên đỉnh núi rồi.”

Cả đám người nhao nhao nhìn màn sáng.

Thiếu nữ váy xanh Đinh Thanh Thục chạy rất nhanh, hình như lại trả lời đúng mấy vấn đề nữa, lại được phần thưởng gia tốc, không bao lâu sau sẽ bước lên bậc thang đá cuối cùng.

Và giành được hạng nhất!

“A… nha nha.. ta đến đây!”

Thiếu nữ mặc váy da thú ngắn Vu Xu la hét, toàn thân bốc lên hỏa diễm đỏ rực, tốc độ tăng thêm mấy lần, trở thành người thứ hai bước lên đỉnh núi.

Ngay sau đó.

Một nam một nữ nắm tay, trên người có phong vân vờn quanh, cũng nhanh chóng trở thành thiên kiêu trẻ tuổi thứ ba và thứ tư tiến lên đỉnh núi.

Về phần Thiếu chủ Thiên Đan Tông, vì giữa đường bị đôi đạo lữ song tu trẻ tuổi của Hợp Hoan Tông vượt qua, đứng thứ năm.

“Ha ha, ta tới rồi!”

Một thiếu niên mặc ao bào đỏ chân xỏ giày dài kim loại xông lên đỉnh núi, trở thành đệ tử đời thứ năm thứ sáu.

Người này là ngoại tôn của Tông chủ Cổ Khí Tông, trả lời đúng câu hỏi về mặt luyện khí, được một đôi giày leo núi.

Về sau lần lượt có người đăng đỉnh.

“Ha ha, nữ nhi của ta đứng thứ nhất, xem ra là Đại sư tỷ của lứa đệ tử thứ năm của Phiêu Miểu Tông rồi. Các vị đạo hữu, bổn Tông chủ có lễ!”

Tông chủ Thần Dược Tông khẽ vuốt râu dài, sau đó lấy ra một đống linh đan diệu dược phân phát cho quần chúng ăn dưa xung quanh.

“Tông chủ thật tốt!”

Cả đám người có được lợi ích, nhao nhao khen hay.

“Thiếu chủ Vu Xu của tuần thú thế gia chúng ta đứng thứ hai, trở thành Nhị sư tỷ, cũng đáng ăn mừng!” Một vị tráng hán mặc quần đùi da thú để trần nửa thân trên đứng ra cười ha ha nói.

Dứt lời, ông ta đưa ra một loạt nguyên liệu.

Có sừng linh thú, có lân phiến, cũng có linh dịch do linh phú tiết ra, phân phát cho mọi người xung quanh.

“Để ăn mừng cho nhi tử và tức phụ của Tông chủ Hợp Hoan Tông chúng ta gia nhập Phiêu Miểu Tông, phàm là người gia nhập Hợp Hoan Tông chúng ta, nếu là nam chúng ta tặng lão bà, nếu là nữ chúng ta tặng phu quân!”

Trưởng lão Hợp Hoan Tông la lớn.

“Ta muốn gia nhập Hợp Hoan Tông!”

Nhất thời có không ít người tu hành phấn chấn không thôi.

Trên trời.

Cung Thanh Thu nhìn mấy người Tông chủ Thần Dược Tông, trưởng lão Hợp Hoan Tông tán tàn bốn phía, không ngăn cản, mà ngâm đồng ý.

Dù sao thì, hậu bối của họ đều gia nhập Phiêu Miểu Tông cả, song phương cũng coi như người một nhà.

Giữ quan hệ tốt đẹp là việc cần thiết.

Trên đỉnh núi Phiếu Miểu

Diệp Phong cũng chú ý đến tình huống trên quảng trường tông môn, cũng sử dụng phương thức hình hiếu, giữa hư không xuất hiện hình tượng tương ứng.

Trên đồng cỏ.

Thiếu nữ váy xanh Đinh Thanh Thục, thiếu nữ váy ngắn da thú Vu Xu, Lạc Trường Ca và Hứa Thanh Ảnh của Hợp Hoan Tông, Thiếu chủ Thiên Đan Tông, cháu ngoại của Tông chủ Cổ Khí Tông đều đang xem những hình ảnh này.

“Mắc cỡ chết người ta!”

Thiếu nữ váy xanh Đinh Thanh Thục cúi thấp đầu, hai tay vân vê góc áo, rất ngại ngùng.

“Trưởng lão cũng thật là, gia môn cung cấp lão bà là sao? Thế mà ông ấy cũng nghĩ ra được!” Lạc Trường Ca và Hứa Thanh Ảnh của Hợp Hoan Tông cũng rất cạn lời.

Mấy người Thiếu chủ Thiên Đan Tông thì che miệng cười trộm.

Phía sau bọn họ lần lượt có người đăng đỉnh.

“Xin chào Diệp Chưởng môn!”

Đám thiên kiêu này vừa đến đỉnh núi liền thấy được Diệp Phong đang khoanh chân ngồi trên đồng cỏ, vội vàng hành lễ.

Một khắc sau.

Bọn họ liền la toáng lên.

Chỉ vì trên đỉnh núi Phiếu Miểu mọc đầy linh thảo, kém cỏi nhất cũng là linh dược cấp trăm năm, hơi mạnh một tí thì là cấp ngàn năm, mạnh hơn nữa là thần thảo vạn năm!

“Nhiều linh thảo như thế!”

“Nếu lấy tất cả ra luyện hóa thành đan dược, chẳng phải có thể nuôi ra được không biết bao nhiêu vị Chuẩn Thánh, thậm chí cả một vị Thánh Cảnh chứ?”

Các thiên kiêu này càng lúc càng chấn kinh.

“Ngồi xuống cả đi!”

Diệp Phong nhìn các thiên kiêu kia, lạnh nhạt nói:

“Vâng!” Chúng thiên kiêu không dám nhiều lời, lập tức dựa theo thứ tự đăng đỉnh mà ngồi xuống.

Lại qua nửa canh giờ nữa.

Năm ngàn thiên kiêu leo lên được đỉnh núi Phiếu Miểu, lần khảo hạch này sắp hạ màn kết thúc.

Diệp Phong nhìn về phía bậc thang đá.

Thiên kiêu thứ năm ngàn lẻ một còn cách đỉnh núi mười mấy mét, vẫn đang dồn hết sức mà leo lên, cũng không biết mình không nằm trong số năm ngàn người đầu tiên.

Thiên kiêu thứ năm ngàn không trăm lẻ hai, còn cách đỉnh núi trăm trượng, bên cạnh y còn có không ít thiên kiêu.

Cách bọn họ mấy trăm trượng bên dưới là một đoàn thiên kiêu nữa, xem chừng có mấy trăm vị.

Càng phía dưới càng đông.

Bình Luận (0)
Comment