Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Tiểu hữu, vì sao ngươi lại đưa kim đan quý giá như vậy cho tên ác đồ Lăng Thiên Lão Ma kia?” Mấy vị chuẩn thánh ngã lăn lóc trên đường đều kinh ngạc.
“Không có gì, chỉ là muốn cho hắn phong Thánh thôi.” Diệp Phong nhếch miệng cười một tiếng, thuận miệng đáp.
“Hồ đồ quá!”
Các vị Chuẩn Thánh rất bất đắc dĩ, bực bội tới độ muốn hộc máu.
“Nhóc con, ta đổi ý rồi, chờ ta phong thanh, ta sẽ không giết ngươi mà luyện ngươi thành con rối của bản Thánh, bị ta điều khiển mãi mãi! Ha ha ha!”
Lăng Thiên Lão Ma cười như điên.
Sau một khắc, gã đột nhiên cảm giác được dược lực kinh khủng của Nguyên Lực Kim Đan đang chảy tràn khắp cơ thể, tới nỗi muốn nổ tung cả người gã.
"Dược hiệu mạnh như vậy?"
Lăng Thiên Lão Ma giật mình, vội vàng phóng lên trời cao, ngoài thân xuất hiện vô số tia sét, là dấu hiệu sắp độ kiếp.
“Ầm ầm!”
Rất nhanh, đại kiếp Phong Thánh giáng xuống.
Lăng Thiên Lão Ma đắm mình trong vô số tia sét, khí tức trên người dần dần tăng cường, tỏa ra sinh mệnh lực nồng đậm, khiến thương tích trên người nhanh chóng lành lại.
“Nhóc con, còn không chạy?”
Mấy vị Chuẩn Thánh còn lại vội vàng đứng dậy, chuẩn bị nhân lúc Lăng Thiên Lão Ma độ kiếp mà chạy khỏi Bắc Cực tinh.
“Chạy cái gì?”
Diệp Phong không hề kinh hoảng.
Chờ Lăng Thiên Lão Ma thành Thánh, hắn lập tức chém chết đối phương rồi lạc ấn vong hồn lên bia Trấn Giới.
“Ngươi không chạy thì chúng ta chạy trước đây.”
Các vị Chuẩn Thánh vội vàng bỏ chạy.
Thấy thế, Diệp Phong cũng không ngăn cản.
Nếu mấy người này kiên cường một chút, có lẽ hắn sẽ thưởng cho mấy viên Nguyên Lực Kim Đan, nhưng bọn họ đã bỏ chạy thì đành thôi vậy.
Trên bầu trời.
Lăng Thiên Lão Ma đang độ kiếp.
Không lâu sau.
Dựa vào sinh mệnh lực trong Nguyên Lực Kim Đan, gã vượt qua Cửu Thiên Lôi Hỏa Chi Lô, tiến vào hư ảnh Lôi Đình Thánh Điện trên bầu trời Bắc Cực tinh, dùng lôi trì củng cố tu vi.
“Khặc khặc khặc!”
“Cuối cùng bản Lão Ma cũng phong thánh rồi!”
“Từ nay về sau, toàn bộ Bắc Cực giới đều là của ta! Ồ, các ngươi dám bỏ chạy, quay lại đây cho ta!”
Lăng Thiên Lão Ma xé rách hư không lao tới.
Một lát sau!
“Rầm rầm rầm!”
Mấy vị Chuẩn thánh đang chạy trối chết bị Lăng Thiên Lão Ma tóm lấy, ném xuống con đường chỗ Diệp Phong đang đứng.
“Xong đời rồi!”
Các vị Chuẩn Thánh mặt cắt không còn giọt máu.
Lúc này, người trên đường đều bị dọa tới độ nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, duy chỉ có Diệp Phong là ngồi trong quán trà bên đường, đang bình tĩnh uống trà.
“Nhóc con, ngươi còn có tâm trạng uống trà?”
Lăng Thiên Lão Ma nhìn thấy Diệp Phong, cười gằn vươn tay, muốn hút hắn về phía mình.
Nhưng mặc kệ Lăng Thiên Lão Ma thi triển lực trường lĩnh vực như thế nào, Diệp Phong vẫn ngồi yên tại chỗ từ đầu tới cuối, không hề nhúc nhích.
“Sao có thể?”
Lăng Thiên Lão Ma trố mắt á khẩu.
Mấy vị Chuẩn Thánh kia cũng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phong với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Đến lúc đi săn rồi!”
Diệp Phong nó nhỏ, nâng chung trà lên hắt hết nước bên trong ra ngoài, để nó hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén giữa không trung, lướt qua cổ Lăng Thiên Lão Ma.
“Bịch!”
Lăng Thiên Lão Ma – Thánh cảnh đoản mệnh nhất lịch sử cứ vậy đầu lìa khỏi cổ, hai mắt trợn trừng, đến chết vẫn không thể tin nổi mình lại chết như thế này.
“Hzzz!”
Thấy thế, các vị Chuẩn Thánh và những người khác trên con đường này đều hít sâu một hơi.
“Các vị, sau này còn gặp lại.”
Diệp Phong đặt chén trà xuống, ngoắc tay một cái, hút đi thân thể và vong hồn của Lăng Thiên Lão Ma rồi biến mất ngay lập tức.
Một tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Cực tinh.
Lăng Thiên Lão Ma tiếng xấu vang xa được một người thần bí bồi dưỡng thành Thánh cảnh, sau đó lại bị đối phương giết chết.
Tin tức này vừa truyền ra, cả thế giới đều chấn động.
“Là cường giả cái thế đến từ thượng giới Thần Châu!”
“Ta từng tới Thần Châu, xem chân dung, cuối cùng biết được người này là Chưởng giáo Phiêu Miểu tông, Diệp Phong!”
“Hzzz!”
“Hóa ra là Diệp Chưởng môn, một trong ‘ba cường giả mạnh nhất Thần Châu’ bên cạnh Thiên Đạo Thần Châu và Hài Cốt Đại Đế!”
Vô số tin tức lan truyền khắp Bắc Cực tinh.
Càng ngày càng nhiều người tu hành bàn luận về chuyện này.
Trên con đường trận đại chiến hôm đó diễn ra.
Mấy vị Chuẩn Thánh ngồi trong quán trà, than ngắn thở dài.
“Nếu sớm biến đối phương là Diệp Chưởng môn thì lúc ấy chúng ta đáng lẽ nên quỳ gối la liếm, không chùng cũng được ban một viên kim đan nâng cao tu vi.”
“Hầy!”
“Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn!”
Vẻ mặt các Chuẩn Thánh tràn đầy bi ai, nhưng nhiều hơn là ấm ức và khó chịu, giống như ăn phải ba con ruồi vậy.
…
Hai ngày sau.
Thần Châu, Phiêu Miểu Phong.
Diệp Phong phát hiện càng ngày càng nhiều giá trị danh vọng và sức mạnh tín ngưỡng ập tới, không nhịn được cười.
“Đến Bắc Cực tinh một chuyến, đúng là được cả đôi việc!”
Diệp Phong rất vui vẻ.
Lần này tới Bắc Cực tinh, chẳng những thu hoạch được một thủ hạ bất diệt cấp bậc Thánh cảnh mà còn thu hoạch được vô số giá trị danh vọng và sức mạnh tín ngưỡng, có thể nói là kiếm bộn.
“Giới Chủ!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Diệp Phong nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy đằng sau là một thân hình cao lớn mặc chiến giáp màu vàng sẫm, trong tay cầm trường đao, chính là Lăng Thiên Lão Ma được cải tạo thành chiến tướng bất diệt.
“Chiến tướng Lăng Thiên!”
Diệp Phong cười nói.
Sau khi vong hồn của Lăng Thiên Lão Ma bị lạc ấn trên bia Trấn Giới, Diệp Phong đã xóa đi phần lớn ký ức của gã khi còn sống, chỉ để lại bản năng chiến đấu, thần thông pháp thuật và thế giới quan của đối phương.
Sau đó một thủ hạ Diệp Thánh cảnh được Diệp Phong đặt tên là chiến tướng Lăng Thiên ra đời.
“Đáng tiếc, chỉ là Nhập Thánh bình thường.”
Diệp Phong nói nhỏ.
Tuy nói như vậy, nhưng sự xuất hiện của chiến tướng Lăng Thiên vẫn mang đến lợi ích không nhỏ cho bia Trấn Giới, thậm chí là cả Phiêu Miểu giới.
Bia Trấn Giới thu nhận càng ngày càng nhiều vong hồn, sức mạnh của Phiêu Miểu giới cũng càng ngày càng mạnh.
“Đi tuần sát xung quanh.” Diệp Phong ra lệnh.
“Vâng.” Chiến tướng Lăng Thiên vung chiến đao, chân cưỡi sương ma, tuần sát xung quanh Phiêu Miểu tông.
Nếu có chuyện gì, gã sẽ lập tức báo cáo.