Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1553 - Chương 1553 - Cửa Hàng Thần Bí Mở Ra

Chương 1553 - Cửa hàng thần bí mở ra
Chương 1553 - Cửa hàng thần bí mở ra

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Ù!”

Lúc này, có hai thứ đi tới bên cạnh Diệp Phong, một trái một phải, lơ lửng cách mặt đất nửa thước, chính là đoán tạo lô và lò luyện đan sau khi đọ kiếp thành công.

Bây giờ đoán tạo lô đã tới cấp Hiển Thánh, chỉ cần đầy đủ nguyên liệu thì nó có thể chế tạo Thánh Binh số lượng lớn.

Còn lò luyện đan thì đã từ bảy sao lên chín sao.

Phẩm cấp cũng thuận lợi lên đến cấp Thánh.

“Đi luyện đan và luyện khí đi!”

Diệp Phong vỗ đoán tạo lô và lò luyện đan, cả hai chấn động nhè, có vẻ rất phấn khích, lập tức chạy đến bên cạnh linh trì nằm giữa tiểu viện, không ngừng luyện khí và luyện đan.

“Cũng đến lúc cửa hàng thần bí mở cửa rồi.”

Diệp Phong nhìn về phía một tòa lâu đài màu vàng sẫm cách đó không xa.

Đó là cửa hàng thần bí.

Giờ phút này, đã có hơn mười đệ tử đứng trước cửa hàng, tất cả đều hướng mắt về phía đồng hồ đếm ngược trên cổng.

“Két” một tiếng.

Cuối cùng cánh cửa của cửa hàng thần bí cũng mở ra.

Các đệ tử ôm nỗi lòng đầy chờ mong và kích động, đi vào tòa lâu đài nguy nga kia, nhìn thấy vô số tủ đựng hàng treo lơ lửng, phát hiện trên đó có rất nhiều vầng sáng.

Chỉ cần chạm tay vào vầng sáng là sẽ biết đó là bảo vật gì, có tác dụng gì, giá cả thế nào.

“Vạn Niên Long Mãng Bì!”

“Đây chính là nguyên liệu chế bùa tốt nhất, vậy mà một tấm lẻ chỉ có một vạn linh thạch!”

“Thâm Hải Lưu Ly Châu!”

“Ta chạm trúng xương sống của Cửu Tinh Lôi Long!”

“Còn có linh nhũ tôi thể vạn năm!”

Các đệ tử nhìn những vầng sáng này, nhịn không được đưa tay chạm vào, thu được thông tin bên trong, sau đó bắt đầu thảo luận.

“Đáng tiếc, có một vài bí bảo giá quá mắc.”

“Sư huynh, có thể cho ta mượn chút linh thạch được không?”

“Đệ muốn bao nhiêu?”

“Ba vạn viên đi!”

“Cút! Có đem ta đi bán cũng không bán được nhiều linh thạch như vậy.”

Các đệ tử lục tục gom góp linh thạch, có người phải đi mượn người khác, thậm chí còn có người lập tức phi kiếm truyền thư xin Trưởng lão trong tộc mau chóng gửi linh thạch tới.

Thoắt cái đã qua nửa canh giờ.

Càng ngày càng nhiều đệ tử ùa vào cửa hàng thần bí, dùng linh thạch hoặc bảo vật hiện có đổi lấy bí bảo mình cần, sau đó rời đi với vẻ mặt thỏa mãn.

Không lâu sau, một người tiến vào.

Đây là một thiếu nữ mặc trang phục của đệ tử đời năm, tu vi không yếu, mắt sáng như sao, chính là đại sư tỷ đời thứ năm – Đinh Thanh Thục.

“Bái kiến Đinh sư tỷ.”

Các đệ tử đời năm ở đây nhìn thấy Đinh Thanh Thục thì lập tức chắp tay hành lễ.

“Chào các sư đệ sư muội!” Đinh Thanh Thục cũng chào lại, sau đó để ý thấy thang lầu hẻo lánh trong cửa hàng thần bí, tò mò đi tới.

Tầng hai lâu đài.

Vừa bước vào đây, Đinh Thanh Thục lập tức phát hiện mình bị bao phủ bởi một làn sương trắng mờ, không chút khí tức nào bị lộ ra ngoài.

“Tầng thứ hai để làm cái gì vậy nhỉ?”

Đinh Thanh Thục chớp mắt tò mò.

“Đây là nơi vạn giới dao dịch.”

Một giọng nói ôn hòa vang lên khiến sắc mặt Đinh Thanh Thục nghiêm lại, vội vàng nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra người nói chuyện, nhưng nàng vẫn rất cung kính.

Bởi vì, người vừa lên tiếng chính là Diệp Phong.

“Chưởng môn, cái gì gọi là nơi vạn giới dao dịch?”

Đinh Thanh Thục nhìn xung quanh, tò mò hỏi.

“Cửa hàng thần bí có thể kết nối với chư thiên vạn giới, người có duyên đều có thể dao dịch tại nơi này, hơn nữa khi tiến vào đây, vẻ ngoài đều bị ẩn giấu, cũng không thể tấn công đối phương, chỉ cho phép giao dịch.”

Diệp Phong giải thích.

“Thì ra còn có chức năng này.” Đinh Thanh Thục gật đầu như có điều suy nghĩ.

“Vù!”

Tầng thứ hai chợt có gió lớn thổi qua, khiến phía trước xuất hiện một màn sáng, phản chiếu thế giới nào đó.

Trong màn sáng.

Đó là một dãy núi to lớn nguy nga.

Một Yêu Hoàng Thần Nguyên cảnh đang bị mấy trăm cường giả tu hành bao vây tấn công, chẳng mấy chốc đã bỏ mạng.

Ngay lúc đó.

Một tòa lâu đài bỗng hiện lên giữa không trung, hấp dẫn sự chú ý của những người này, bọn họ lập tức cắt xẻ thi hài của Yêu Hoàng rồi bay về phía lâu đài, đẩy cửa bước vào.

Đỉnh Phiêu Miểu Phong.

“Lần đầu tiên mở ra mà đã thông tới tiểu Tiên giới, đúng là có duyên!”

Diệp Phong nhìn về phía cửa hàng thần bí, thì thầm.

Tầng hai cửa hàng thần bí.

Đinh Thanh Thục tận mắt nhìn thấy mấy trăm người tu hành xuyên qua màn sáng, đi tới trước mặt, quanh thân đều có sương mù bao phủ, không thấy rõ mặt, cũng không cảm nhận được tu vi.

“Đây là đâu?”

Một người tu hành nào đó lên tiếng, giọng khàn khàn, rõ ràng là đã được cửa hàng thần bí xử lý giọng nói.

“Đây là nơi vạn giới giao dịch, các ngươi có thể giao dịch ở đây, mua đồ mà các ngươi cần.”

Giọng nói của Diệp Phong vang lên, mang theo cảm giác áp bức nặng nề.

Mấy trăm người tu hành kia vốn còn có chút kiêu ngạo, nhưng sau khi nghe giọng Diệp Phong thì lập tức co đuôi, không dám phách lối.

“Xoạt xoạt xoạt!”

Lại có mười mấy đệ tử từ lầu một cửa hàng thần bí đi lên lầu hai, toàn thân bị sương mù bao phủ.

Bởi vì Diệp Phong có dựng một tấm bia đá ngay cầu thang, trên đó viết quy tắc của lầu hai cửa hàng thần bí nên họ đều biết tác dụng của nơi này.

“Ta có một viên Thâm Hải Lưu Ly Châu, tám vạn linh thạch, ai muốn mua?”

Một đệ tử đời ba nào đó lập tức lên tiếng.

Cái này hắn bỏ ra bốn vạn linh thạch mua được tại lầu một, chuẩn bị bán đi với giá gấp đôi.

Trung gian mua bán, ăn tiền chênh lệch!

“Ngươi có Thâm Hải Lưu Ly Châu! Là thật sao? Nếu có thể, ta bằng lòng mua với mười vạn linh thạch!” Một vị cường giả Thần Nguyên cảnh đến từ tiểu Tiên giới lập tức ra giá.

“Được, chốt đơn!” Đệ tử Phiêu Miểu tông sảng khoái lấy Thâm Hải Lưu Ly Châu ra, tiền trao cháo múc.

“Nào nào nào, chúng ta cũng tới giao dịch thôi.”

Các đệ tử khác cũng nhao nhao lên tiếng.

Bọn họ lấy ra bí bảo mình mua được tại lầu một cửa hàng thần bí hoặc là linh đan diệu dược mang theo mà không cần, hấp dẫn sự chú ý của người tu hành từ tiểu Tiên giới.

Bình Luận (0)
Comment