Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lời này bị những người tu hành xung quanh nghe thấy, tất cả mọi người cũng bày ra vẻ mặt ao ước.
"Ai không muốn ở lại Phiêu Miểu Tông chứ?"
"Nghe nói, nơi này còn có Tụ Linh tháp và Tu Hành tháp có trận pháp gia tốc thời gian, nếu có thể tu hành ở trong đó, chắc chắn có thể tiết kiệm vô số năm khổ tu."
"Haizzz!"
"Chúng ta không có duyên ở lại Phiêu Miểu Tông, nhưng mà hậu bối của chúng ta thì vẫn có hi vọng."
Những người tu hành ở đây không ngừng thảo luận.
Bạch Ngọc và Hồng Diệu nghe vậy, nhìn nhau, như tìm ra hải đăng chỉ đường, rốt cục cũng tìm ra kế hoạch ở lại Phiêu Miểu Tông rồi.
"Phu quân, ta nghĩ, chúng ta cũng nên có con rồi." Hồng Diệu cười khanh khách.
"Một đứa thì sao đủ, phải sinh mấy đứa mới được." Bạch Ngọc cười, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hồng Diệu.
Trên ghế khách.
Diệp Phong uống chút rượu, nghe mọi người ở đây trò chuyện, đương nhiên cũng biết cuộc đối thoại của Bạch Ngọc và Hồng Diệu.
"Muốn đưa hài tử vào Phiêu Miểu Tông chúng ta, sau đó cắn nuốt linh mạch Thánh phẩm của Phiếu Miểu Phong? Biết tính toán đấy!" Diệp Phong thầm nghĩ, cảm thấy Bạch Ngọc và Hồng Diệu đúng là không từ thủ đoạn.
Có điều, hắn tạm thời không muốn ngăn cản.
Nếu Hồng Diệu và Bạch Ngọc thật sự có thể thần tốc đột phá, trở thành cường giả Hiển Thánh trở lên, như thế, một khi khắc vong hồn của bọn họ vào Trấn Giới Bi, sẽ mang đến cho hắn nhiều lợi ích hơn.
"Chưởng môn, trữ năng đã mãn!"
Lúc này, hệ thống trong đầu Diệp Phong vang lên.
"Hử?"
Diệp Phong sửng sốt, chợt phát hiện, thế giới Phiếu Miểu lại trữ đầy một lần thiên địa cải tạo chi lực mức Thánh phẩm, có thể tạo ra một linh mạch Thánh phẩm ở bất cứ đâu.
Đương nhiên, xác suất thành công không phải trăm phần trăm.
"Đến lúc biểu diễn rồi."
Diệp Phong thì thầm, vươn tay, lấy một quả quang cầu năm màu ẩn chứa thiên địa bản nguyên mênh mông ra, nhẹ nhàng bóp nát, làm nó hóa thành một cơn mưa ánh sáng bay về phía Phi Lai Phong.
Ầm ầm!
Đất đai bỗng nhiên run rẩy.
Tất cả mọi người hoảng hồn, xôn xao nhìn về phía Diệp Phong vừa ra tay, phần lớn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Nữa à?"
Lão đệ tử và trưởng lão Phiêu Miểu Tông thì mừng như điên, lũ lượt ngồi xếp bằng trên mặt đất, chuẩn bị tu hành.
"Sao lại thế này?"
Người của những thế lực khác thì ngây ra.
Rầm rầm!
Đúng lúc này, một trận mưa lành rơi xuống, đúc ra một thế giới tu di rộng hơn mười vạn dặm, khiến cho độ dày linh khí bên trong tăng mạnh.
Lúc cơn mưa chạm đến Phi Lai Phong, tiếp tục mở rộng.
Nó hướng kéo dài về phía Đông hơn mười dặm, bay cao lên, linh khí tản mát ra càng ngày càng nồng đậm.
"Tay không tạo ra linh mạch Thánh phẩm!" Cảnh Nghĩa không khỏi cả kinh, hai con mắt sắp rơi ra ngoài
"Cái gì!"
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là Hồng Diệu và Bạch Ngọc, hai người này nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, giống như đang nhìn một món bảo vật quý giá.
Rầm! Rầm!
Mưa to mưa như trút nước, đệ tử của Phiêu Miểu Tông đã sớm ngồi xếp bằng dưới đất, tận tình hấp thu thiên địa cam lâm, tu vi tăng vọt.
Mới đây thôi, nhờ có chúc phúc của Thần Châu Thiên Đạo, đã làm cho tu vi của người tu hành Phiêu Miểu Tông đột phá, hiện giờ, lại thêm một cơn mưa thiên địa cam lâm do linh mạch Thánh phẩm mang đến, bọn họ đột phá càng mạnh!
Diệp Phong đứng yên tại chỗ, đích thân hộ pháp cho người tu hành Phiêu Miểu Tông, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
"Mau mau mau, mau tu hành đi!"
"Đây chính là cơ duyên hiếm có đó!”
Khách khứa đến từ các đại thế lực cũng nhanh chóng ngồi xếp bằng trên mặt đất, không muốn lãng phí cơn mưa thiên địa cam lâm Thánh phẩm quý giá này.
Không bao lâu, có người lục tục đột phá.
Dù cường đại như Phục Khắc cổ thánh, Ngọc Thần, Sư U U và cường giả Thánh cảnh, cũng nhắm mắt lại, nghiêm túc cảm ngộ đạo vận và pháp tắc khí tức đặc biệt ẩn chứa trong mưa.
Cơn mưa lớn này diễn ra trọn ba ngày.
Trong lúc đó, không ai rời khỏi.
Mặc dù là Diệp Phong, cũng ngồi trên bảo tọa chưởng giáo, quan sát khách khứa và đệ tử ở đây, cảm nhận tu vi của mình cũng đang không ngừng tăng lên.
Thời gian vừa đến, thiên địa cam lâm bất thình lình dừng lại.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống đất.
Mặt đất nhanh chóng bị sức nóng của mặt trời hong khô.
Mọi người vẫn còn ngồi trên đất, trên người có những tia sáng nhiều màu lưu chuyển, khí tức đã mạnh hơn trước rất nhiều.
"Phá Hư đỉnh phong!"
Mặc Oanh mở mắt ra, nhìn hai tay mình, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ vui mừng.
Nàng đã đến cảnh giới Thiên đế rồi!
Chiến lực của nàng bây giờ, tuyệt đối là Thiên đế đỉnh cấp, thậm chí có thể so với vô địch Thiên đế của Diệp Phong lúc trước!
"Ta là Phá Hư đỉnh phong." Thạch Lỗi kinh hô.
"Ta cũng vậy." Hai tay Hoắc Vân Kiệt bấm kiếm quyết, nhìn qua thì bình tĩnh, nhưng trong mắt có kiếm quang lóe ra, vô tình kiếm ý trên người lạnh lẽo hơn xưa rất nhiều.
Tu vi của các đệ tử khác cũng gia tăng trên phạm vi lớn.
Gần như tất cả các đệ tử thế hệ đầu tiên như Long Thiên Tinh, Cổ Vũ Lam, Nhan Như Ngọc, Kiều Giai Hi, Vương Bình An đều đã tiến vào Phá Hư cao giai.
"Wow, chúng ta trưởng thành!"
Phân thân phiên bản nhi đồng của Cổ Vũ Lam và Nhan Như Ngọc cũng vượt qua cảnh giới Thần Nguyên, bước vào cảnh giới Phá Hư trong cơn mưa thiên địa cam lâm này, cơ thể cũng thay đổi, chiều cao tăng từ ba tấc lên năm tấc.
Nhìn qua, như hai vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
"Xem ra, chờ tu vi của các ngươi giống như chúng ta, là sẽ trưởng thành."
Cổ Vũ Lam nói nhỏ.
Hồn phách của phân thân chỉ là phân hồn của bản thể, mãi mãi là một phần của bản thể, chỉ cần tu vi không vượt qua bản thể, lúc đột phá không cần phải độ kiếp.
"Đệ tử của Phiêu Miểu Tông đột phá quá nhanh!"
"Các ngươi nhìn kìa, những đệ tử đời đầu như Mặc Oanh, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi đều đã bước vào Phá Hư cao giai, vài vị trong đó lại còn đạt tới Phá Hư đỉnh phong, trở thành Thiên Đế."
"Đúng là biến thái!"
"Tuổi còn trẻ, đã đạt tới cảnh giới này."