Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1579 - Chương 1579 - Tử La Ba Thiên Đằng (Tt)

Chương 1579 - Tử La Ba Thiên Đằng (tt)
Chương 1579 - Tử La Ba Thiên Đằng (tt)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Cấm địa Thiên Lan rất lớn, thế giới trong sương mù như một thế giới độc lập, có vô số mãnh thú cổ xưa sinh sống ở nơi này, hình thể to lớn, dáng vẻ kì lạ, mang đến cho người ta một cảm giác man hoang xa xưa.

"Rống!"

Một cổ thú siêu cấp đã sống mười vạn năm phát hiện Diệp Phong và Hồ Phi Phi, lập tức gầm thét, trong mắt phun ra tia sáng nóng rực, ý đồ đánh rơi hai người từ trên trời xuống.

"Dám ra tay với chúng ta, đánh chết ngươi!"

Hồ Phi Phi cách không chém ngang tay, phóng ra mấy chục quang pháo năng lượng, đánh nát con cổ thú sánh ngang với Chuẩn Thánh thành cặn bã.

"Lãng phí đáng xấu hổ!" Diệp Phong nhìn Hồ Phi Phi như nhìn một đứa ngốc.

Hắn duỗi tay ra, dung hợp cổ thú đã vỡ thành cặn bã kia, hóa thành một viên kết tinh căn nguyên rồi ném vào Phiếu Miểu giới.

"Ồ!"

Diệp Phong phát hiện, sơn mạch phía dưới tồn tại rất nhiều linh dược không có ở Thần Châu đại lục, lập tức lôi kéo Hồ Phi Phi đáp xuống mặt đất.

Trong một tòa sơn cốc, nơi đây có rất nhiều dây leo sinh trưởng, bò đầy sơn cốc, có dây leo đã ra đời ý thức, hóa thành đại yêu, giống như long mãng hung tàn cắn nuốt dã thú đi ngang qua.

"Một gốc Tử La Ba Thiên Đằng vạn năm!"

Diệp Phong nhìn dây leo màu tím trước mắt, chỉ thấy nó không dựa vào ngoại vật, chỉ dùng thân thể của mình quấn quanh nhau rồi mọc thẳng lên trên, cao chừng trăm trượng.

Hồ Phi Phi khó hiểu nói: "Chưởng môn, dây leo này làm được cái gì?"

"Tử La Ba Thiên Đằng có thể nở một đóa hoa tươi to lớn trên đỉnh, trải qua phong sương mưa tuyết rèn luyện sẽ kết ra một loại quả rỗng ruột như một cái đèn lồng to lớn. Tu hành trong quả này có thể tạo ra hiệu quả tăng cường kinh người." Diệp Phong giải thích.

Tử La Ba Thiên Đằng vô dụng với hắn, nhưng hữu dụng với đệ tử và linh thú, có thể trồng trong Phiêu Miểu Tông.

Hơn nữa hiệu quả của loại linh dược này không chỉ như vậy, quan sát thông qua Động Sát chi Nhãn, Diệp Phong biết được một khi Tử La Ba Thiên Đằng vượt qua trăm vạn năm thì trái cây trên đỉnh còn có thể diễn hóa thành một tòa tiên cung.

Nếu tu hành trong đó thì tốc độ tăng vọt!

"Phiêu Miểu Tông chúng ta có trận pháp gia tốc thời gian, còn có Như Ngọc hỗ trợ thúc đẩy sinh trưởng, cộng thêm sinh mệnh lực của ta thì có thể rút ngắn chu kỳ Tử La Ba Thiên Đằng sinh trưởng trên phạm vi lớn." Diệp Phong thầm nghĩ.

Vèo!

Hai người bay lên không trung, bước lên đỉnh của Tử La Ba Thiên Đằng, phát hiện nó đã nở hoa.

"Chưởng môn, còn chưa có trái cây!" Hồ Phi Phi khiêng Hỗn Nguyên côn mà ngáp một cái: “Không có trái cây tức là không có hạt giống, tự nhiên không có cách nào trồng ra Tử La Ba Thiên Đằng mới."

"Ngươi ngốc à, ta đào gốc Tử La Ba Thiên Đằng này đi không phải được rồi sao?" Diệp Phong cười mắng.

"A, cũng đúng!" Hồ Phi Phi thè lưỡi.

"Lên!" Diệp Phong duỗi tay ra, phóng ra số lượng lớn sức mạnh không gian, bứng gốc Tử La Ba Thiên Đằng này và toàn bộ lớp bùn đất gần đó lên rồi bỏ vào Phiếu Miểu giới.

"Xong!" Diệp Phong phủi tay, nhìn xuống xung quanh, đào toàn bộ linh dược chưa thấy qua và cả bùn đất đi.

Sau nửa canh giờ, hai người tiếp tục bay về vị trí Hồ Phi Phi cảm ứng được.

Vèo vèo!

Hai tia sáng bay đến từ đằng xa, đúng lúc đụng phải Diệp Phong và Hồ Phi Phi, khiến song phương đều sững sờ.

"Nơi này còn có người sống?" Diệp Phong kinh ngạc.

"Các ngươi là ai? Chẳng lẽ là tu hành giả xông lầm vào nơi đây?" Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên.

Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn lại nơi phát ra tiếng nói.

Người tới là hai tu hành giả, một nam một nữ, nam thì trên mặt vết sẹo, tu vi không yếu, đạt đến Nhân Tiên Cảnh.

Nữ là một bà lão, đã đến Địa Tiên cấp, người vừa lên tiếng chính là bà.

"Xông lầm vào nơi đây?" Diệp Phong hơi nhíu mày: “Xem ra trong Thiên Lan Tiên Vực có không ít người xâm nhập nơi đây, sau đó tiếp tục sinh sống, không phải, họ sẽ không hỏi như thế."

Nghĩ đến đây, Diệp Phong sinh ra hứng thú.

"A, các ngươi không phải Tiên Nhân, mà là Thánh Cảnh của Tam Thiên Ma Giới!" Nam tử mặt thẹo kia đột nhiên phát hiện cái gì, chỉ vào Diệp Phong và Hồ Phi Phi, cả kinh nói.

Bà lão hơi sửng sốt.

Bà ta thi triển thiên nhãn, đánh giá Diệp Phong và Hồ Phi Phi, phát hiện trên thân hai người không có sức mạnh tiên linh, tương tự như tu hành giả của Tam Thiên Ma Giới xâm nhập Loạn Thiên thành.

"Quả nhiên là người của Tam Thiên Ma Giới!"

"Ha ha ha!"

"Tam Lang, bắt lấy chúng! Nhất định có thể bán được giá tốt trong Loạn Thiên thành!" Bà lão chống gậy gỗ, cười như điên mà nói.

Diệp Phong và Hồ Phi Phi rất lầy, từ đầu đến cuối hắn luôn tản ra khí tức ngang với Nhập Thánh cảnh, là vì không muốn biểu hiện mình quá yếu hay quá mạnh.

Cho nên theo bà lão thấy, hai người chỉ là cấp Nhân Tiên, có thể tùy ý bắt lấy.

"Được, nương."

Tên mặt thẹo được gọi là Tam Lang nhe răng cười gằn, há mồm phun ra một trường mâu nhỏ màu vàng óng, nó đón gió bành trướng, lập tức dài ra tận hai mét.

"Thương Long Xuất Hải!"

Mặt thẹo cầm trường mâu trong tay, trong nháy mắt đã đâm ra, xung quanh lập tức xuất hiện số lượng lớn bọt nước, còn có một hư ảnh Thương Long quấn quanh trên trường mâu, mở ra cái miệng dữ tợn gào thét.

"Phi Phi." Diệp Phong nói.

"Được rồi!" Hồ Phi Phi cười ha ha rồi tiến lên một bước, để tỏ lòng tôn kính, nàng duỗi ra một ngón tay mảnh khảnh trắng như tuyết ra đón lấy đầu trường mâu của mặt thẹo.

"Dùng nhục thân đón đỡ? Muốn chết à!" Mặt thẹo nhe răng cười.

Thương Long Xuất Hải của gã ẩn chứa lực xuyên thấu đáng sợ, dù là thể tu cấp độ Nhân Tiên cũng sẽ bị đánh thủng.

Chỉ là nữ tử Hồ tộc, há có thể chống lại được gã?

Nghĩ đến đây, mặt thẹo dùng sức đâm ra.

Bình Luận (0)
Comment