Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Xoạt xoạt!
Sau khi trường mâu đâm vào ngón tay Hồ Phi Phi, không chỉ không đâm thủng nàng mà ngược lại "Xoạt xoạt" một tiếng triệt để tan vỡ, làm người ta ngạc nhiên.
"Làm sao có thể?"
Nhìn trường mâu hỏng mất trong tay, mặt thẹo ngơ ra tại chỗ, cả bà lão cấp bậc Địa Tiên cũng đơ ra.
"Các ngươi quá yếu!" Hồ Phi Phi cười khanh khách mà nói.
Nàng đã dùng một ngón tay, xem như rất tôn kính đối thủ, nếu không phải Diệp Phong mở miệng thì nàng còn chẳng muốn nhấc tay lấy một cái, mà chỉ trực tiếp đứng tại chỗ bất động.
"Hỏng bét, hai người này giả heo ăn thịt hổ! Tam Lang, trốn!" Bà lão kia đã nhận ra khí tức nguy hiểm, nói một câu rồi xoay người chạy.
"Nương, chờ ta một chút!" Mặt thẹo quay đầu chạy trốn, tốc độ rất nhanh.
"Chạy cái gì? Người một nhà phải đủ mặt chứ." Hồ Phi Phi đuổi theo, một quyền một người, đánh nổ hai người, chỉ còn lại Nguyên Thần còn tồn tại giữa không trung, bị nàng dùng tay bóp chặt cổ.
"Tha... Tha mạng!" Nguyên Thần của hai người ra sức giãy dụa, không ngừng xin tha.
Diệp Phong thì bình tĩnh vung tay áo lên, dựng lại thân thể căn nguyên đã sụp đổ của hai người lại, ngưng tụ thành hai viên kết tinh căn nguyên, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía hai người.
"Nói cho ta biết tất cả những chuyện liên quan tới nơi này."
...
Sau nửa canh giờ, Diệp Phong lạc ấn tàn hồn của bà lão và mặt thẹo vào Trấn Giới bia, trong mắt đầy vẻ kích động.
"Thì ra cấm địa Thiên Lan có nhiều người như vậy!" Diệp Phong kinh ngạc nói.
Thông qua thẩm vấn bà lão và mặt thẹo, hắn biết được rất nhiều tình hình chi tiết trong cấm địa Thiên Lan.
Linh khí và tiên linh chi khí của cấm địa Thiên Lan rất nồng đậm, thích hợp cho giả tu hành tu hành, chỉ cần thực lực đủ mạnh thì sống ở chỗ này còn tiêu sái hơn hơn bên ngoài.
Vô số năm qua, không ít cường giả đắc tội người trong Thiên Lan Tiên Vực, về sau liền dứt khoát chạy trốn vào cấm địa, vốn cho rằng sẽ chết, đâu đoán được trong đó có động thiên khác nên dứt khoát sống ở đây luôn.
Trải qua nhiều năm phát triển, trong cấm địa tự hình thành một thế giới.
Nơi này có rất nhiều thành bang và thế lực gia tộc cường đại, trong đó thành trì cường đại nhất thuộc về Loạn Thiên thành được hình thành lâu đời nhất. Trong thành hội tụ chín phần Tiên Cảnh của cấm địa Thiên Lan.
Bà lão và mặt thẹo cũng đến từ nơi đó.
"Chưởng môn, tiếp theo làm sao bây giờ?"
"Đi Loạn Thiên thành." Diệp Phong nói.
Bà lão và mặt thẹo đã khai báo Loạn Thiên thành có được Thánh Cảnh đến từ Tam Thiên Ma Giới, hơn nữa số lượng không ít, rất có thể là những Cổ Thánh biến mất của Thần Châu đại lục.
"Hình như Loạn Thiên thành nằm ở hướng này." Hồ Phi Phi chỉ về phía trước, hơi híp mắt lại: “Thứ không biết tên sinh ra lực hấp dẫn với ta có vẻ cũng nằm ở Loạn Thiên thành."
"Vậy lên đường đi!" Diệp Phong nói.
Hai người xé rách hư không, nhanh chóng tiến lên.
Ở trung tâm cấm địa Thiên Lan, nơi này bị dãy núi vờn quanh, xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều cảnh quan tự nhiên kì lạ như hoả sơn, tiên đảo lơ lửng, sông băng…
Ở trung tâm của khu vực này có một thành trì siêu cấp kéo dài hàng ngàn dặm, trông rất cổ kính.
"Đến Loạn Thiên thành rồi." Diệp Phong và Hồ Phi Phi đáp xuống trước cửa thành.
Trước khi chết bà lão kia đã khai báo, tu hành giả trong Loạn Thiên thành rất mạnh, Tiên Cảnh nhiều đến hơn ba trăm vị, mặc dù đa số đều là Nhân Tiên, nhưng Địa Tiên cũng có đến vài chục người. Còn Thiên Tiên thì vượt qua mười vị.
Người mạnh nhất là thành chủ và phó thành chủ của Loạn Thiên thành, hai người đều là Tiên Tôn, cũng là kẻ thống trị chân chính của cấm địa Thiên Lan.
"Ngoại trừ thành chủ và phó thành chủ, không cần lo về những người khác, chờ ta bổ sung đầy sức mạnh pháp tắc thì dù là hai vị thành chủ này, ta cũng có thể đánh cho họ chạy khắp thế giới." Diệp Phong truyền âm cho Hồ Phi Phi.
"Đã biết, chưởng môn." Hồ Phi Phi gật gật đầu.
Hai người ngụy trang thành Nhân Tiên Cảnh, cả khí tức cũng mô phỏng giống như đúc, không bị người khác phát hiện ra dị dạng.
"Đi hướng này." Diệp Phong lôi kéo Hồ Phi Phi đi vào thành Nam của Loạn Thiên thành.
...
Trước một tòa cung điện khổng lồ diện tích lên tới ngàn mẫu, Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt rơi lên tấm biển trước cửa thành, nói ra: "Thiên Tiên cung."
"Các ngươi tới đây làm gì?"
Hai Bán Tiên sánh ngang với Tứ Chuyển Chuẩn Thánh đỉnh phong ngăn lại phía trước, ánh mắt rơi lên người Diệp Phong tướng mạo tuấn dật, thân hình thẳng tắp, họ không khỏi nhìn nhau, nở nụ cười: "Các ngươi đến tìm cung chủ sao?"
"Ha ha! Nhìn dung mạo ngươi rất tuấn, còn là Nhân Tiên Cảnh, sao lại nghĩ quẩn, muốn đi lên con đường không lối về này?"
Hai hộ vệ cười đến bả vai run rẩy không ngừng.
Nghe vậy, Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhìn nhau, đều không rõ hai tên hộ vệ này có ý gì.
Không đường về? Cái gì vậy chứ?
Diệp Phong không hiểu, xụ mặt nói ra: "Ta có một người quen ở nơi này, muốn đi vào gặp hắn."
"Chờ chút!"
"Chúng ta đi vào thông báo một tiếng."
Hai tên hộ vệ nói.
Loảng xoảng!
Họ đóng cửa chính lại, chạy vào bên trong.
Không bao lâu sau, cửa chính lại mở ra, một mỹ phụ thanh y trong mắt đầy nét quyến rũ đi ra, có tu vi Địa Tiên, khi nhìn thấy Diệp Phong tuấn dật thì không khỏi liếm môi một cái.
"Ôi! Lại có công tử ca tuấn tú như thế, tới tới tới, tiến vào theo ta!" Mỹ phụ trung niên lập tức lôi kéo Diệp Phong, tiến vào phủ đệ.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, hai hộ vệ dáng vóc gầy gò kia không khỏi nhún vai.
"Ai! Không bao lâu nữa sợ là người này lại bị cung chủ ép khô! Người trẻ tuổi, tại sao phải ăn bám như thế?"
"Ngươi cứ ganh ghét đi!"
"Nếu ngươi có tu vi Nhân Tiên Cảnh, dáng dấp còn tuấn tú thì không chừng cũng muốn ăn cơm mềm của cung chủ hoặc là phó cung chủ."
"Hắc hắc, bị ngươi nhìn ra rồi!"
Hai tên hộ vệ thấp giọng thảo luận.
...