Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Oanh!
Toàn bộ quyển trục lập tức nổ tung, lực xé rách không gian kinh khủng trực tiếp ép áo giáp bá đạo ngoài thân Chung Thường thành mảnh vỡ, cả người đều là vết thương chằng chịt, ho ra đầy máu.
"Lực phá vạn pháp!" Hồ Phi Phi thừa cơ đánh tới, một côn giáng xuống, nện Chung Thường thành một đóa pháo hoa tuyệt đẹp.
"Các ngươi chờ đó cho ta!"
Nhưng Chung Thường vẫn chưa chết, hồn phách ông ta ngưng tụ thành nguyên thần giữa không trung, chân đạp hư không, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đào tẩu.
"Đừng để hắn chạy trốn!"
"Nếu để Chung Thường trở về Loạn Thiên thành tìm viện binh thì phiền toái."
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh nhắc nhở.
"Hắn không đi được."
Diệp Phong đưa tay tới, sức mạnh không gian tuôn ra, bao phủ lấy Nguyên Thần của Chung Thường, hóa thành một Không Gian Lao Lung nửa trong suốt.
Phanh phanh phanh!
Chung Thường không ngừng đánh ra Không Gian Lao Lung, lại phát hiện vật này không thể phá vỡ, căn bản đánh không thủng.
"Chết đi!"
Bọn người Thanh Sam Chiến Tướng lại ra tay, liên hợp với Hồ Phi Phi đánh nát Chung Thường Nguyên Thần thành cặn bã.
"Lại kiếm được một đợt."
Diệp Phong phất ống tay áo một cái, đặt tàn hồn của Chung Thường vào Phiếu Miểu giới, lạc ấn trên Trấn Giới bia, không bao lâu sau, một Bất Diệt Chiến Tướng cấp Bán Bộ Tiên Tôn liền ra đời.
"Bây giờ chỉ dựa vào Bất Diệt Chiến Tướng trong Phiếu Miểu giới đã đủ để xử lý Tiên Tôn sơ kỳ. Cộng thêm hình thái chiến đấu Đệ Ngũ Trọng của Phi Phi, dù là Tiên Tôn trung kỳ cũng có thể đánh cho chạy khắp thế giới."
Diệp Phong rất hài lòng, hắn thu hồi Bất Diệt Chiến Tướng, biến thân thể vỡ vụn của Chung Thường thành một viên kết tinh căn nguyên, thu vào hệ thống không gian.
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía đám tu hành giả đê giai đang trợn tròn mắt kia, nói: "Hiện tại có thể nói cho chúng ta đây là chuyện gì không?"
Hắn chỉ chỉ thi hài của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa còn bị treo trên trụ đá.
"Mau nói! Đây là chuyện gì?"
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh cũng lấy lại tinh thần, lạnh lẽo nhìn lấy bọn tu hành giả đê giai cầm tế phẩm này, dọa cho họ run lẩy bẩy.
"Tiên Nhân tha mạng!"
"Chúng ta là người tốt!"
"Người tốt?" Câu trả lời này làm mấy người Diệp Phong quay mặt nhìn nhau.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Phong nhìn tu hành giả đê giai cầm đầu mà hỏi
Đây là một lão nhân, khuôn mặt hiền lành, nhưng tu vi chỉ có Thần Nguyên cảnh, trong cấm địa Thiên Lan thì xem như rất yếu.
"Tiên Nhân bớt giận, xin nghe chúng ta nói rõ." Lão giả kia vội vàng quỳ xuống đất: “Chúng ta là dòng chính của một thế lực gia tộc phụ cận, hôm nay tới là vì tế điện vị Cổ Thánh tiền bối này."
"Tế điện?" Diệp Phong nhíu mày.
Những người khác đều nhìn xuống mặt đất, phát hiện nơi đó rơi vãi rất nhiều tế phẩm, có gà vịt dê bò đã chưng nấu xong và một chút bánh kẹo, người giấy, các loại cơm gạo nếp… Những thứ này thật sự là tế phẩm.
"Đứng lên đi!" Diệp Phong vẫy vẫy tay: “Nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện cho chúng ta, nếu có nửa câu giấu diếm thì ta trực tiếp sưu hồn, cưỡng ép thu hoạch tin tức chính xác nhất."
"Tiểu nhân không dám giấu diếm!" Toàn thân lão giả run lên, nói khe khẽ: "Ta là Mông Viễn, tộc trưởng gia tộc Mông thị."
"Ba ngàn năm trước, gia tộc Mông thị gặp phải đại nạn, vị tiền bối này ra tay, thay chúng ta chém giết cường địch, tránh đi tai họa diệt tộc. Sau đó, vị tiền bối này dưỡng thương trong tộc của chúng ta, lúc đó trang viên này chính là tổ địa của gia tộc Mông thị."
"Thoáng chớp mắt đã trôi qua hai ngàn năm. May mà có vị tiền bối này chỉ điểm, trong hai ngàn năm, tộc ta ra đời không ít cường giả. Thời kì đỉnh cao nhất còn từng xuất hiện Bán Tiên."
"Nhưng ai biết tiệc vui chóng tàn, kẻ thù của tiền bối này tìm tới cửa, chém giết ngài rồi đóng đinh thi hài trên trụ đá."
"Trong trận chiến đó, gia tộc Mông thị chúng ta cũng tổn thất nặng nề, gần như diệt tộc, rơi xuống từ đỉnh cao. Ngàn năm trôi qua, bây giờ mới chỉ ra đời một Thần Nguyên cảnh yếu đuối như lão hủ, kém xa thời kì đỉnh cao."
"Hàng năm vào lúc này, tộc ta sẽ tới tế điện tiền bối và những oan hồn đã chết đi của gia tộc Mông thị." Nói đến đây, gia tộc Mông thị tộc trưởng vội nhìn về phía Diệp Phong, nói: "Tiền bối, lão hủ nói câu nào cũng là thật!"
Diệp Phong nhìn lão giả, hắn sớm đã mở ra Động Sát chi Nhãn liếc nhìn những người này, biết họ không nói dối, thế là khẽ gật đầu.
"Là ai giết hắn?" Kiêu Dương Cổ Thánh chỉ chỉ Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa còn treo trên trụ đá, trong mắt như phun ra lửa.
"Tiểu nhân không biết đối phương có lai lịch thế nào, chỉ biết là rất mạnh." Tộc trưởng gia tộc Mông thị liên tục lắc đầu: “Đúng rồi, hung thủ để lại thứ kia."
Lão giả chỉ chỉ cột đá.
Đám người nhìn sang, chỉ thấy một mũi tên nhỏ đóng đnh ngay cổ của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa, ghim chặt ông ta trên trụ đá, ngàn năm rồi vẫn chưa bung ra.
Trên mũi tên tỏa ra khí tức đáng sợ, không có tu vi Hiển Thánh thì không cách nào rút nó ra được.
Diệp Phong nhẹ nhàng phất tay, mũi tên đóng đnh Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa lập tức bay ra, bị hắn dùng tay nắm chặt.
"Thông qua vật này, hẳn có thể phân biệt ra hung thủ thật sự sát hại Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa là ai." Diệp Phong nói.
Bởi vì lấy mũi tên ra, thi hài của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa rốt cục cũng rơi xuống, bị Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh đón được, vội vàng dùng tay vuốt qua mặt ông.
Giờ khắc này, rốt cục ông cũng được nhắm mắt.
"Ông bạn già, ngươi nghỉ ngơi đi!"
"Thù này, chúng ta báo giúp ngươi!"
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh ôm thi hài của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa mà gào khóc.
Diệp Phong và Hồ Phi Phi đứng một bên im lặng.
Tu hành chính là như thế, mỗi ngày đều có người ngã xuống, đúng là con đường này có thể giúp người ta phi thiên độn địa, tiếu ngạo hoàn vũ, nhưng theo sau cũng có rất nhiều nguy hiểm. Không cẩn thận một chút sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau đó Diệp Phong tự tay chế tạo một bộ quan tài, bò thi hài của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa vào trong đó.
Tu hành giả của gia tộc Mông thị thì dọn xong tế phẩm, tế điện Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa đã chết đi và vô số tu hành giả của gia tộc ngã xuống năm đó.