Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1589 - Chương 1589 - Tàng Bảo Đồ

Chương 1589 - Tàng bảo đồ
Chương 1589 - Tàng bảo đồ

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Sau một lúc lâu, Diệp Phong nhìn về phía gia tộc Mông thị tộc trưởng: "Hiện tại các ngươi ở nơi nào?"

"Ở Mông gia bảo cách đây ba ngàn dặm." Mông Viễn - gia tộc Mông thị tộc trưởng vội vàng mở miệng.

"Qua xem một chút đi!" Diệp Phong nói.

"A... Được!" Mông Viễn rất bất ngờ, lập tức dẫn đoàn người Diệp Phong vượt ngang hư không, đi đến nơi cách đó ba ngàn dặm.

Nơi đây có một vùng núi non, trong đó tồn tại sơn cốc phong cảnh tuyệt đẹp, có một tòa pháo đài to lớn, mấy ngàn dòng chính và mấy vạn chi thứ của gia tộc Mông thị sinh hoạt tại đây.

Trong chủ điện Mông gia bảo, một đoàn người ngồi trên bàn tiệc uống trà.

Diệp Phong đang nhìn mũi tên ngắn trong tay, nhãn thần không ngừng lấp loé, nhìn có chút chần chờ.

"Diệp chưởng môn, tìm ra hung phạm chưa?" Thanh Nguyên Cổ Thánh hỏi thăm.

"Người này ở Loạn Thiên thành, mặc dù ta không sợ, nhưng bây giờ nên tìm được hai Cổ Thánh còn lại thì quan trọng hơn." Diệp Phong nói như vậy.

Họ chém giết trấn thủ của Loạn Thiên thành - Chung Thường và cung chủ của Thiên Tiên cung, hai bên đã sớm như nước với lửa. Một khi đánh tới Loạn Thiên thành thì chắc chắn là một trận đại chiến. Tình huống này không thích hợp tìm người.

"Cũng tốt." Thanh Nguyên Cổ Thánh gật đầu: “Hai vị đạo hữu còn lại theo thứ tự là Thái Thượng trưởng lão Ngô Kiếm của Vạn Kiếm thánh địa và Thái Thượng trưởng lão Diệu Âm Cổ Thánh của Thiên Diệu thánh địa."

"Không biết bọn họ thế nào." Kiêu Dương Cổ Thánh nhíu nhíu mày: “Vạn năm trước, Diệu Âm Cổ Thánh cũng đã là Hiển Thánh, chỉ cần tránh né được truy sát thì lúc này nhất định đã trở thành Thiên Thánh, vẫn phải có khả năng tự vệ."

"Diệu Âm Cổ Thánh?" Diệp Phong nhíu mày.

Thái Thượng trưởng lão Ngô Kiếm của Vạn Kiếm thánh địa thì thôi, không quen biết hắn, không có thù hận.

Nhưng quan hệ giữa hắn và Thiên Diệu thánh địa không tốt lắm. Trước đây Âm Như Dung là Thánh Chủ của Thiên Diệu thánh địa, có đại thù sinh tử với Diệp Phong, mà khi đó, hóa thân mà Diệu Âm Cổ Thánh để lại ở Thiên Diệu thánh địa cũng ra tay với Diệp Phong.

Tính ra thì Diệp Phong và Diệu Âm Cổ Thánh xem như có thù oán.

"Thôi! Tìm được người trước rồi nói, nếu như Diệu Âm Cổ Thánh bất hoà với ta vì chuyện của Âm Như Dung thì ta không ngại ra tay, cho người này một bài học nhớ đời." Diệp Phong thầm nghĩ.

...

Mông gia bảo, hậu viện.

Đây là một vườn hoa to lớn, có kết cấu không trung nhiều tầng, trong đó có cất cổ lệnh mà Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa để lại khi sống ở gia tộc Mông thị. Trong đó giữ lại rất nhiều hình ảnh khi còn sống của ông.

"Mấy vị tiền bối, đồ vật ở chỗ này." Tộc trưởng gia tộc Mông thị - Mông Viễn chỉ chỉ nơi xa, chỉ thấy một bảo rương lơ lửng giữa không trung, bị thánh uy bao phủ, trừ Thánh Cảnh và Tiên Đạo cảnh ra thì không ai có thể phá được.

"Ngàn năm trước, vị tiền bối bị kia cường địch đóng đinh trên trụ đá, vào thời khắc hấp hối, ông đã đưa bảo rương này đến sơn cốc, cũng bảo chúng ta phải bảo vệ tốt cho nó."

Mông Viễn bổ sung: “Sau đó tộc ta di dời, thành lập Mông gia bảo, bắt đầu che chở bảo rương."

Nghe vậy, đám người nhìn về phía bảo rương kia.

"Quả nhiên là khí tức của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa!"

"Đáng thương cho ông ấy!"

"Mặc dù chúng ta chịu mọi tra tấn, nhưng ít ra còn sống tiếp được, nhưng ông ấy thì sao? Mặc dù né tránh mấy ngàn năm, cuối cùng vẫn bị cường địch phát hiện, phơi thây nơi hoang dã."

"Ai!"

Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh than thở.

"Người chết không thể sống lại, nhưng chúng ta sẽ báo thù cho ông ấy." Diệp Phong duỗi tay ra, phá vỡ bảo rương do Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa lưu lại rồi hút nó tới trước mặt, chầm rãi mở ra.

Bên trong có chứa ba vật.

Một cổ lệnh thu lấy hình ảnh khi còn sống của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa, một lệnh bài đại biểu cho thân phận Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa, và một mảnh kim loại vỡ vụn.

"Ồ!" Diệp Phong nhìn về phía mảnh kim loại kia, mở Động Sát chi Nhãn ra.

【 Tên: Phạm Kim Biển 】

【 giới thiệu: Một phần tàng bảo đồ, ghi lại tọa độ liên quan tới tiên linh thánh tuyền】

【 Độ hoàn chỉnh: Một phần ba 】

"Thì ra là tàng bảo đồ này!" Diệp Phong kinh hô, khiến người chung quanh chú ý.

Khó trách vào thời khắc hấp hối, Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa lại phân ra một tia thần thức, đưa bảo rương đến sơn cốc này, thì ra trong đó cất giữ tin tức quan trọng như vậy!

"Đây là tàng bảo đồ gì?" Thanh Nguyên Cổ Thánh nhịn không được hỏi thăm.

"Tàng bảo đồ ghi lại tọa độ của tiên linh thánh tuyền." Diệp Phong nói: “Đáng tiếc, chỉ có một phần ba."

"Cái gì? !" Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh quá sợ hãi.

Họ tiến vào Thiên Lan Tiên Vực là vì tìm kiếm tiên linh thánh tuyền, nhưng ai biết lại bị Tiên Cảnh bản địa vây công rồi thất lạc nhau, căn bản chưa kịp tìm kiếm.

Sau khi trốn vào cấm địa Thiên Lan, năm người Kiêu Dương Cổ Thánh cũng bị vây công, sau đó không rõ tung tích của nhau.

Không ai biết trong mấy ngàn năm thất lạc này, rốt cuộc Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa trốn ở đâu trong cấm địa Thiên Lan, cũng không biết vì sao ông ấy đạt được phần tàng bảo đồ này.

"Vèo" một tiếng, Diệp Phong tiếp được Phạm Kim Biển, căn cứ vào tin tức của nó để tiến hành thôi diễn, sau đó nhìn về phía nơi xa.

"Vật này tên là Phạm Kim Biển, hẳn là phát hiện ở Loạn Thiên thành, sau khi Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa lấy được vật này u, mới bị cường giả Loạn Thiên thành đánh giết." Diệp Phong giải thích.

"Nói vậy thì hai chuyện này khả có năng liên quan với nhau." Kiêu Dương Cổ Thánh trầm giọng mà nói.

"Phải!" Diệp Phong gật đầu.

"Tiếp theo nên làm gì? Phạm Kim Biển chỉ có một phần ba, cũng không xác định được tọa độ của tiên linh thánh tuyền, không bằng tiếp tục tìm kiếm Ngô Kiếm trưởng lão và Diệu Âm Cổ Thánh?" Thanh Nguyên Cổ Thánh mở miệng đề nghị.

"Đang có ý này." Diệp Phong gật đầu.

"Các vị tiền bối muốn rời đi sao?" Tộc trưởng gia tộc Mông thị Mông Viễn chắp tay hỏi thăm.

"Đúng thế." Diệp Phong gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment