Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mông Viễn chần chừ một lúc, sau đó nói: "Cung tiễn tiền bối!"
"Không cần tiễn." Diệp Phong lại khoát tay áo, khiến cho người ở chỗ này đều sửng sốt.
"Gia tộc Mông thị có công che chở di vật của Thánh Chủ Vạn Tông thánh địa, nếu tộc các ngươi tiếp tục ở lại cấm địa Thiên Lan thì không chừng ngày nào đó sẽ bị cường giả đập một tay diệt sạch. Cho nên bản chưởng môn quyết định mang các ngươi đi." Diệp Phong cười cười, nói.
"A?" Mông Viễn đầu tiên là sững sờ, sau đó là mừng rỡ như điên.
Ông ta cảm thấy có thể đi theo các cường giả Tiên Cảnh Diệp Phong thì nhất định có thể giúp gia tộc Mông thị tìm về huy hoàng.
Nửa khắc sau, trên bầu trời, Diệp Phong phất tay áo một cái, sức mạnh không gian rơi xuống, đào hết toàn bộ sơn mạch kéo dài hơn nghìn dặm phía dưới đi, không bỏ vào Phiếu Miểu giới mà tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh rồi đưa vào.
Linh khí của Phiếu Miểu Giới nồng đậm, không có nguy hiểm. Ở chỗ này, người của Mông gia bảo sẽ dần dần sinh sôi lớn mạnh, trở thành dân bản địa, cũng có thể đưa đến tác dụng tăng cường nhất định cho Phiếu Miểu giới.
"Đi thôi!"
Diệp Phong phất phất tay, dựa theo chỉ dẫn của thánh lệnh định vị mà bay về hướng điểm tọa độ cách đó gần nhất.
Cách đó mười mấy vạn dặm, trong một sơn cốc rách nát.
Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Thanh Nguyên Cổ Thánh, Kiêu Dương Cổ Thánh nhìn qua cổ thôn phía dưới, nhìn thấy một cây liễu to lớn ở đầu thôn.
Dưới cây có một lão giả gần đất xa trời đang ngồi. Người này đã mất chân trái, mắt phải cũng mù, Khí Hải bị phá, thức hải tồn tại đạo thương đáng sợ, tay trái ôm một cái hũ, tay phải chống một thanh kiếm gãy vết rỉ loang lổ, coi như gậy chống. Bộ dáng kia muốn thê thảm bao nhiêu có thê thảm bấy nhiêu.
Đám người lập tức đáp xuống.
"Ngô Kiếm đạo hữu!"
"Ngươi... Sao ngươi lại thành ra như vầy?"
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh đều nắm chặt nắm đấm, mặc cho ngón tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lại hoàn toàn không phát giác.
Lão giả ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đầy vết sẹo, dùng độc nhãn nhìn vào Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh, khóe miệng bắt đầu run rẩy, tiếp theo liền quỳ xuống đất gào khóc.
"Rốt cuộc các ngươi cũng đến!"
Khóc một hồi, Ngô Kiếm trưởng lão không còn phát ra âm thanh, đã khóc đến nghẹn ngào, cả người như trải qua cả hai dạng thương tích tâm lý và thân thể trầm trọng.
Một canh giờ sau, biên giới cổ thôn, trong một nhà gỗ màu nâu cũ nát, đám người ngồi trên ghế gỗ phủ kín tro bụi, vây quanh Thái Thượng trưởng lão Ngô Kiếm của Vạn Kiếm thánh địa.
"Ai!" Ngô Kiếm trưởng lão ôm cái hũ và kiếm gãy, trong con mắt còn lại tràn đầy hồi ức bi thương, không ngừng thở dài.
"Ngô Kiếm trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Nguyên Cổ Thánh khoác nắm tay lên vai Ngô Kiếm trưởng lão, nhìn chằm chằm cái hũ ông ta ôm, cứ như nghĩ tới điều gì, trong mắt nhịn không được toát ra lo âu sâu sắc.
Diệp Phong ngồi trên ghế gỗ.
Hắn nhìn ra được Ngô Kiếm trưởng lão đã mất hết tu vi, thần hồn bị đạo thương, biến thành phế nhân.
Đương nhiên, không phải là không thể cứu.
"Thôi chữa thương trước đi!" Diệp Phong mở miệng: “Còn tu vi của ông cũng phải được khôi phục."
"Vậy cũng được sao?" Kiêu Dương Cổ Thánh và Thanh Nguyên Cổ Thánh đều rất kinh ngạc.
Cả Ngô Kiếm trưởng lão cực kỳ bi thương cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Phong, cảm thấy không thể tin nổi.
"Đương nhiên là được." Diệp Phong nói.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thôi động thần thông Thiên Tôn « Sinh Mệnh Chi Tâm », trên đầu ngón tay ngưng tụ sinh mệnh bản nguyên tràn trề, điểm lên mi tâm của Ngô Kiếm trưởng lão.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ!
Diệp Phong tiếp tục bấm niệm pháp quyết, liên tục thi triển ba lần «Sinh Mệnh Chi Tâm», rót sinh mệnh bản nguyên vào cơ thể Ngô Kiếm trưởng lão, giúp ông ta biến đổi.
Đầu tiên là sắc mặt trở nên hồng hào, tiếp theo mắt phải bị móc đi có tia sáng lấp lóe, sinh trưởng ra lần nữa, chân trái gãy mất cũng mọc lại.
Khí Hải vỡ vụn được thai nghén lần nữa.
Cả thức hải khô kiệt cũng bùng nổ thần thức tràn trề, cấp tốc khôi phục đỉnh phong.
Chỉ trong giây lát, Ngô Kiếm trưởng lão đứng lên, trừ áo bào vỡ vụn trên người ra thì cả người nhìn không ra thương thế gì cả.
"Còn thiếu một chút." Diệp Phong nói nhỏ.
Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, thi triển Thiên Tôn thần thông « Vạn Hóa Chi Thủ », ngưng tụ sức mạnh hiện thực số lượng lớn, đập tại mi tâm của Ngô Kiếm trưởng lão, giúp ông ta khôi phục tu vi.
Lúc này Ngô Kiếm trưởng lão triệt để khỏi hẳn, khí tức Hiển Thánh chậm rãi bao phủ xung quanh.
"Cái này... Cái này!"
"Thật sự thần kỳ quá!"
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Kiêu Dương Cổ Thánh nghẹn họng nhìn trân trối.
"Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?" Ngô Kiếm trưởng lão cũng chấn kinh đến không ngừng đánh giá bản thân, cứ như nằm mơ.
"Hiện tại có thể nói xem những năm qua rốt cuộc ông đã trải qua chuyện gì không?" Diệp Phong hỏi.
Ngô Kiếm trưởng lão tỉnh táo lại, ngồi trên ghế, song quyền nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc lâu sau.
"Sau khi thất lạc với các ngươi, ta bị ba Nhân Tiên truy sát, nhưng bởi vì sức chiến đấu của ta rất mạnh, dù lúc ấy chỉ là Nhập Thánh đỉnh phong, nhưng cũng chém giết được ba người." Ngô Kiếm trưởng lão bắt đầu kể lại những chuyên đã trải qua.
"Sau khi phản sát ba tên Nhân Tiên kia, ta có được số lượng lớn tiên đan diệu dược, trốn sâu dưới mặt đất, sống chui nhủi tận ba ngàn năm."
"Trong ba ngàn năm này, ta tự sáng tạo thần thông liễm khí Thánh cấp, giả dạng mình giống như Tiên Nhân."
"Sau đó ta dựa vào toàn bộ gia sản của ba tên Nhân Tiên và đan dược của mình, thành công đột phá Hiển Thánh."
"Về sau ta vẫn luôn tìm kiếm các ngươi trong cấm địa Thiên Lan, cũng biết Kiêu Dương Cổ Thánh bị vây khốn ở Thiên Tiên cung, biết Thanh Nguyên Cổ Thánh bị nhốt ở Ma Tiên bảo."
"Ta muốn cứu các ngươi, nhưng thực lực không đủ."
"Còn Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa và Diệu Âm Cổ Thánh, họ không kích hoạt thánh lệnh định vị, ta không biết ở đâu."
"Ta tiếp tục khổ tu, mấy ngàn năm sau, rốt cục cũng đột phá Hiển Thánh đỉnh phong, cảm thấy thực lực của mình đã ổn rồi."
"Sau đó ta tiếp tục ra ngoài tìm kiếm. Đúng lúc này, ta tình cờ gặp lại Diệu Âm Cổ Thánh! Tu vi của nàng đã đến Thiên Thánh cảnh."
"Chúng ta gặp nhau rồi cùng thương lượng phương pháp rời đi, đồng thời cũng tìm được Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa."
"Nhưng lúc này tai nạn giáng lâm. Một Thiên Tiên đỉnh phong coi trọng Diệu Âm Cổ Thánh, muốn cưỡng ép cưới nàng, nhưng các ngươi cũng biết nàng rất cao ngạo, tất nhiên không đồng ý, sau đó thì bùng nổ đại chiến."
"Dù thần thông thu liễm khí tức của chúng ta rất tinh diệu, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được bại lộ."
"Cứ như vậy, chúng ta bị vây công. Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa bị người ta đuổi giết, không biết tung tích, ta và Diệu Âm Cổ Thánh chạy trốn về hướng khác."
"Đáng tiếc vẫn không trốn thoát được."
"Mọi chuyện đại khái chính là như vậy."