Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nói đến đây, trong mắt Ngô Kiếm trưởng lão viết đầy bi thương, thân thể già nua run lên không ngừng.
"Cho nên cả ông cũng không biết hiện tại Diệu Âm Cổ Thánh ở đâu?" Diệp Phong nhíu mày, rất tò mò.
"Hình như cổ lệnh định vị của Diệu Âm Cổ Thánh ngay gần đây, cự ly không xa." Kiêu Dương Cổ Thánh nói chen vào, chỉ chỉ cổ lệnh định vị của mình.
"Nàng ở chỗ này." Ngô Kiếm trưởng lão chầm chậm mở miệng, trong giọng nói tràn đầy bi thương, nâng cái hũ trong tay lên.
Đám người nhìn sang, đồng tử co lại.
Cái hũ?
Bình tro cốt? !
Nghĩ đến danh từ này, bọn người Diệp Phong, Thanh Nguyên Cổ Thánh, Kiêu Dương Cổ Thánh đều trợn mắt hốc mồm.
"Đúng vậy, nàng ngã xuống." Ngô Kiếm trưởng lão nhịn không được nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
"Chết rồi?" Diệp Phong khó mà tin nổi.
Diệu Âm Cổ Thánh cứ như vậy mà chết rồi?
Tuy lúc ở Thần Châu đại lục, người có thù với Diệp Phong chỉ là phân thân của Diệu Âm Cổ Thánh, nhưng lấy hiểu biết của Diệp Phong đối với nữ nhân này thì cho dù nàng còn sống, chờ trở lại Thần Châu, nhất định cũng sẽ càn quấy một trận vì chuyện của phân thân và Âm Như Dung.
Đến lúc đó không khéo lại bộc phát đại chiến.
Nói một cách nghiêm chỉnh, Diệu Âm Cổ Thánh và Diệp Phong xem như có thù.
Nhưng vừa nghe thấy tin báo tử của Diệu Âm Cổ Thánh, Diệp Phong vẫn không nhịn được xuất hiện một cảm giác kỳ quái, hình như trong lòng rất trống rỗng.
Dù nói thế nào thì đối phương cũng là Cổ Thánh của Thần Châu đại lục, đứng trên lập trường của Thần Châu đại lục, Diệu Âm Cổ Thánh cũng coi như chiến đấu vì Thần Châu. Nàng chết làm Diệp Phong không thể chấp nhận được.
"Chết như thế nào?" Kiêu Dương Cổ Thánh là người đầu tiên hỏi nguyên nhân cái chết: “Không phải nói Diệu Âm Cổ Thánh đã tấn thăng Thiên Thánh, thực lực rất mạnh sao?"
Đám người đều nhìn về phía Ngô Kiếm trưởng lão.
Dù cấm địa Thiên Lan rất nguy hiểm, cường giả mọc như rừng, nhưng tu vi Thiên Thánh cảnh cũng đủ để tự vệ.
"Ai!" Ngô Kiếm trưởng lão thở dài một tiếng, khẽ nói: “Trước đó ta cũng đã nói, một Thiên Tiên đỉnh phong coi trọng Diệu Âm Cổ Thánh, muốn cưỡng ép cưới nàng nên mới bộc phát đại chiến."
"Trong trận chiến kia, Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa không rõ tung tích."
"Ta và Diệu Âm Cổ Thánh cùng đào tẩu."
"Trong trăm năm đầu tiên, chúng ta luôn chạy trối chết."
"Thẳng đến một ngày, Thiên Tiên đỉnh phong kia vẫn tìm được chúng ta, đồng thời mang đến mấy Thiên Tiên Cảnh giúp đỡ. Đương nhiên đây không phải chủ yếu."
"Điểm chết người nhất chính là, Thiên Tiên đỉnh phong ra tay kia lại có một phù lục cổ xưa, có thủ đoạn cường đại phong ấn một vị Tiên Tôn, trong nháy mắt đã phong kín hư không."
"Chúng ta trốn không thoát, chỉ có thể tử chiến. Cũng trong trận chiến đó, ta bị móc mất một con mắt, mất một cái chân, Khí Hải, thức hải đều bị công phá, tu vi mất hết."
"Ngay cả thánh kiếm bản mệnh của ta cũng đã gãy."
"Diệu Âm Cổ Thánh không cam lòng chịu nhục, thiêu đốt tinh hồn huyết chiến đầu đến cùng, cuối cùng thà rằng tự bạo mà chết, cũng không nguyện ý để đối phương đụng vào một ngón tay của nàng."
"Đại chiến qua đi, những người kia rời đi."
"Ta mất hết tu vi, đã là một phế nhân, không còn uy hiếp nên sống tạm tiếp."
"Về sau, ta cố nén đau xót, thu gom từng chút từng chút tro cốt của Diệu Âm Cổ Thánh rồi đặt vào trong hũ, thất hồn lạc phách hành tẩu trong cấm địa Thiên Lan."
"Trong lúc đó, ta ẩn cư trong các cổ thôn khác nhau. Thẳng đến mười năm trước mới đi đến cổ thôn tên là Liễu Thụ này rồi ở lại. Nếu như các ngươi không đến thì mấy năm tiếp theo, ta lại phải đổi một chỗ ở, tránh bị người khác phát hiện."
Nói đến đây, Ngô Kiếm trưởng lão ôm chặt bình tro cốt của Diệu Âm Cổ Thánh, trong mắt có dòng lệ đục ngầu chảy xuống, nhỏ xuống bình, phát ra tiếng "Tí tách, tí tách".
Đám người nghe vậy đều trầm mặc, không ai ngờ Diệu Âm Cổ Thánh lại cương liệt như thế, vì không để người ta đụng vào, nàng cam nguyện tự bạo.
Trái lại Kiêu Dương Cổ Thánh...
Diệp Phong và Hồ Phi Phi nhịn không được nhìn về phía Kiêu Dương Cổ Thánh, khiến mặt ông ta đỏ ửng, vội nói sang chuyện khác: "Cho nên rốt cuộc người truy sát các ngươi là ai?"
"Con trai của thành chủ Loạn Thiên thành, Thạch Thiên Kiêu!" Ngô Kiếm trưởng lão nắm chặt chuôi kiếm gãy, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng qua giây lát lại triệt để tán đi.
"Ai! Loạn Thiên thành thành chủ là Tiên Tôn, mặc dù người này bế quan lâu năm, hoàn toàn không thấy bóng dáng, nhưng dù sao vẫn là Tiên Tôn, lấy thực lực của chúng ta thì không cách nào báo thù cho Diệu Âm Cổ Thánh."
Dứt lời, Ngô Kiếm trưởng lão không còn sức lực, cả thanh kiếm gãy trong tay cũng rơi xuống đất.
Diệp Phong không nói gì, hắn yên lặng lấy ra một mũi tên kim loại ngắn. Chính là vật này đóng đinh Thánh Chủ của Vạn Tông thánh địa.
"Tất cả những gì cấm địa Thiên Lan và Thiên Lan Tiên Vực đã làm với người của Thần Châu nhất định phải hoàn trả gấp trăm lần!" Diệp Phong nắm chặt mũi tên kim loại, lạnh nhạt nói.
Quan hệ giữa hắn và Diệu Âm Cổ Thánh không tốt, nhưng Tiên Đạo cảnh của Loạn Thiên thành cũng không phải thứ tốt gì, chúng nhiều lần ra tay với hắn, đã sớm kết thù oán.
Bây giờ đã tìm thấy tung tích của năm Thánh Cảnh tiến vào cấm địa Thiên Lan, rốt cuộc không cần cố kỵ, có thể báo thù.
"Làm sao chúng ta là đối đầu được?" Ngô Kiếm trưởng lão nhìn về phía Diệp Phong, thở dài.
"Ngươi quên vừa rồi là ai chữa khỏi thương thế của ngươi, còn giúp ngươi xoá bỏ đạo thương sao?" Thanh Nguyên Cổ Thánh vỗ vỗ bả vai Ngô Kiếm trưởng lão.
"Đúng rồi!" ai mắt Ngô Kiếm trưởng lão tỏa sáng.
Diệu Âm Cổ Thánh đã cứu ông ta, có ân với ông, nếu thật sự có thực lực báo thù thì ông nhất định phải báo!
"Nhưng đối phương có Tiên Tôn!" Ngô Kiếm trưởng lão vẫn rất lo lắng.