Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Cửu Dương Tiễn Tiên ngã xuống!
Mang theo không cam lòng vô tận.
Làm sao gã cũng không ngờ được mình sẽ chết dưới mũi tên đã từng dùng để giết chết một Thánh Cảnh tầm thường.
"Ồ!"
Tu hành giả của Loạn Thiên thành ngẩng đầu, nhìn Cửu Dương Tiễn Tiên bị đóng đinh trong hư không, đã triệt để không còn dấu hiệu sinh mệnh, trong lòng bị sợ hãi vô tận nuốt hết.
"Một tiễn bắn giết Thiên Tiên trung kỳ."
"Thực lực thế này quá kinh khủng rồi"
"Người này là Bán Bộ Tiên Tôn hay sao?"
Những người ở chỗ này đều trợn tròn mắt.
Kiêu Dương Cổ Thánh, Thanh Nguyên Cổ Thánh, Ngô Kiếm trưởng lão đồng loạt nhìn về phía Cửu Dương Tiễn Tiên bị đóng đinh, thấy mũi tên vết rỉ loang lổ trên cổ gã thì lại nhìn về phía Diệp Phong.
Cho đến lúc này, họ mới ý thức được sự đáng sợ của Diệp Phong.
Một tiễn bắn giết Thiên Tiên trung kỳ, thật sự rất mạnh. Nhưng thực lực của Diệp Phong không chỉ như vậy.
Bởi vì, mũi tên này không chỉ ẩn chứa thực lực tiêu diệt Thiên Tiên trung kỳ, mà còn xóa sổ mấy mạng còn lại của Cửu Dương Tiễn Tiên.
Loại sức mạnh này phi thường khủng bố!
Cho dù không có cấp bậc Tiên Tôn thì cũng rất gần rồi.
"Trời ạ! Diệp chưởng môn thật là cường giả đỉnh cấp gần vạn năm qua mới xuất hiện ở Thần Châu sao?"
"Thực lực này còn mạnh hơn Cổ Thánh khổ tu mười vạn năm, trăm vạn năm không biết bao nhiêu lần."
Mấy người Kiêu Dương Cổ Thánh đều rất khiếp sợ.
Ầm ầm!
Hư không bỗng điên cuồng run rẩy, đám người vội vàng nhìn về phía nơi toả ra dao động, phát hiện nơi đó là ở trung tâm Loạn Thiên thành, đúng lúc là mật thất Thiếu thành chủ Thạch Thiên Kiêu bế quan.
"Thạch Thiên Kiêu muốn xuất quan!"
"Chắc ngài ấy sắp đột phá đến Tiên Tôn đúng không?"
"Không rõ lắm, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu."
Đám người nhao nhao nhìn về phía vị trí của Thạch Thiên Kiêu.
Oanh!
Một dao động khủng bố truyền ra từ mật thất Thạch Thiên Kiêu bế quan, đánh thủng mặt đất, xuất hiện một hố to sâu lên đến trăm trượng, bụi mù cuồn cuộn bao phủ ca trời đất.
Soạt!
Số lượng lớn cường giả bị dòng khí thổi bay, nhao nhao vận chuyển linh quang hộ thể, mới có thể miễn cưỡng đứng vững gót chân.
"Là ai giết thủ hạ dưới trướng của bản thiếu chủ?" Một giọng nói đạm mạc vang lên.
Ngay sau đó, có gió mạnh quét sạch hư không, trấn áp tất cả bụi mù xuống, lộ ra một bóng dáng vĩ ngạn trên bầu trời.
Đây là một thanh niên anh tuấn, gã mặc chiến giáp cổ xưa, vác cổ kiếm, hai mắt phóng ra sóng gợn mạnh mẽ, có thể dẫn động hư không run rẩy. Ở mi tâm của hắn có mười kiếm quang lấp lóe, đó là mười luồng pháp tắc kiếm đạoì.
"Mười luồng pháp tắc!"
"Nhanh vậy mà Thạch Thiên Kiêu đã đột phá Tiên Tôn!"
"Nhìn dáng vẻ của hắn, là vừa vặn lĩnh ngộ ra luồng pháp tắc kiếm đạo thứ mười, chỉ cần bế quan thêm một thời gian là có thể xung kích Tiên Tôn, trở thành cường giả thứ ba của Loạn Thiên thành chúng ta."
Quần chúng ăn dưa nhao nhao rút lui.
Đồng thời, không ít người nghị luận với nhau, tiếp theo lại nhìn về phía bọn người Diệp Phong, cảm thấy họ chắc chắn sẽ thua.
Thạch Thiên Kiêu đã là Bán Bộ Tiên Tôn đỉnh phong. Mà trên người hắn còn có pháp bảo hộ thân cấp Tiên Tôn do Loạn Thiên thành thành chủ ban thưởng. Dưới tình huống này, cho dù là Tiên Tôn cũng chưa chắc giết được Thạch Thiên Kiêu.
"Thiếu thành chủ, vì sao tức giận như thế?" Nơi xa có một giọng nói thô kệch truyền đến.
Đám người lập tức nhìn lại nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một lão giả chân đạp hư không, chắp hai tay sau lưng, mặc phục sức cổ xưa thuộc về phủ thành chủ trên người.
"Là Đại trưởng lão của phủ thành chủ, Chung Lôi."
"Nghe nói trấn thủ của Loạn Thiên thành chúng ta - Chung Thường chính là đệ đệ của Chung Lôi, gần đây không biết vì sao đã mất tích một cách bí ẩn."
"Có thể là bế quan!"
"Cũng đúng, loại cường giả cấp bậc Bán Bộ Tiên Tôn này, trên cơ bản đều luôn bế quan xung kích cảnh giới, rất ít xuất hiện."
Đám người lại nghị luận.
"Ca ca của Chung Thường?" Diệp Phong nghe vậy thì ánh mắt chớp lên, nhìn về phía Chung Lôi đứng trên không, nhịn không được thấp giọng nói.
"Ồ! Ngươi biết đệ đệ của ta? Hồn bia của nó đã vỡ vụn, chắc là đã ngã xuống, cho nên là ngươi giết?" Chung Lôi lập tức nhìn về phía Diệp Phong.
"Không phải!" Diệp Phong lắc đầu.
Câu trả lời này làm Chung Lôi sững sờ.
"Ta giết." Hồ Phi Phi nói tiếp.
"Cái gì?" Chung Lôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía Kiêu Dương Cổ Thánh: “Ta nhớ ngươi! Ngươi là nam sủng của cung chủ Thiên Tiên cung, xem ra chúng đã cứu ngươi đi, chém giết cung chủ của Thiên Tiên cung, cũng tiện thể trảm diệt đệ đệ ta."
"Nam sủng?"
Danh từ này lập tức làm toàn trường xôn xao. Đám người nhao nhao nhìn về phía Kiêu Dương Cổ Thánh, khiến sắc mặt ông ta lúc xanh lúc tím, không biết nên giải thích như thế nào.
" Kiêu Dương đạo hữu, thì ra ngươi thoải mái như thế sao?"
"Khó trách tu vi của ngươi đã lên tới Hiển Thánh đỉnh phong, hơn nữa luôn không nói cho chúng ta biết mình trải qua cái gì, bây giờ xem ra, ngươi làm nam sủng của người khác nên tu vi mới tăng nhanh như vậy."
Thanh Nguyên Cổ Thánh và Ngô Kiếm Cổ Thánh đột nhiên hiểu ra.
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Kiêu Dương Cổ Thánh hận không tìm thấy cái lỗ để chui vào: “Nói gì vậy, ta không muốn mặt mũi sao? Sau khi trở lại Thần Châu, tuyệt đối đừng để lộ ra, coi như ta cầu các ngươi!"
Nếu nói ra chuyện này thì lập tức tử vong mang tính xã hội. Kiêu Dương Cổ Thánh cảm thấy dù sao mình cũng là Hiển Thánh đỉnh phong, tổ sư khai sáng Kiêu Dương thánh địa sáng lập ra môn phái.
Loại lịch sử đen tối này không nói ra thì tốt hơn. Không thì hậu bối của ông sẽ nhìn ông như thế nào?
"Yên tâm, chúng ta hiểu!" Thanh Nguyên Cổ Thánh và Ngô Kiếm trưởng lão nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
"Nếu các ngươi muốn nói thêm vài lời thì bản thiếu chủ có thể tác thành cho các ngươi, dù sao người chết cũng không thể nói được." Một giọng nói lãnh lẽo cay nghiệt vang lên, là thiếu chủ Loạn Thiên thành mở miệng.
Giọng của hắn lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
"Thiếu thành chủ, xem ra chúng ta có chung kẻ địch, không bằng liên thủ?" Đại trưởng lão Loạn Thiên thành Chung Lôi chậm rãi nói.