Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Đã hiểu.” Sau khi ném lại câu này, Kiều Hi Nhu đóng cửa phòng của Diệp Phong, phiền muộn hết nửa ngày mới ra lệnh cho các tu sĩ dưới trướng phủ Phó thành chủ ra ngoài kiếm linh dược.
Phó thành chủ Nghệ Phi Thường đã mệnh lệnh cho nàng phải phục vụ Diệp Phong cho tốt.
Bất kể là Diệp Phong có yêu cầu gì, đều phải thỏa mãn hắn.
Cho nên, nàng chỉ đành an bài thuộc hạ đi tìm kiếm linh dược.
Bên trong phòng.
“Các ngươi cũng đi đi.” Diệp Phong phất tay áo, thả toàn bộ chiến tướng bất tử ra, để bọn họ đi tìm thiên tài địa bảo tại cấm địa Thiên Lan.
“Hơn mười vị Tiên Đạo cảnh ra ngoài, chắc sẽ tìm được không ít linh dược, tạo phúc cho Phiêu Miểu Tông.” Diệp Phong nghĩ thầm.
Nghĩ vậy, hắn bưng tách trà lên, tiếp tục uống trà.
Mới đó đã trôi qua hai ngày.
Thời gian ước định với Phó thành chủ Nghệ Phi Thường chỉ còn lại nửa ngày.
Bỗng nhiên, Diệp Phong nhướn mày.
Xoẹt!
Hắn xé rách hư không, xuất hiện trên đỉnh cao nhất của một dãy núi hùng vĩ cách khoảng mười vạn dặm, nhìn chiến tướng bất tử khoác áo xanh.
Giữa dãy núi này là một cánh cổng vòm bằng đá.
Chiến tướng áo xanh đang kiếm linh dược ở đây, chợt cảm ứng được một luồng khí tức không tầm thường, liền thông báo cho Diệp Phong.
Sau khi đáp xuống, Diệp Phong liền thi triển Động Sát Chi Nhãn.
[Tên: Viễn Cổ Chi Môn]
[Chú thích: Cửa vào bí cảnh viễn cổ]
[Chú ý: Viễn Cổ Chi Môn đã bị hư hại, phải sửa chữa mới có thể sử dụng]
Thấy hàng chữ này, Diệp Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Không dùng được?”
“Được rồi, cứ mang đi trước đã.”
“Sau này có thời gian hẵng sửa chữa, để xem thử thứ mang danh là bí cảnh viễn cổ rốt cuộc có cái gì.”
Diệp Phong chắp tay niết pháp quyết, thu toàn bộ dãy núi vào Phiêu Miểu Giới, đặt kế bên dãy Mông Gia Bảo.
Soạt!
Lực lượng thế giới của Phiêu Miểu Giới quét ra như sóng triều, nuốt sạch cả dãy núi, hóa thành cảnh quan tự nhiên của Phiêu Miểu Giới. Nhưng điều khiến Diệp Phong ngạc nhiên chính là Viễn Cổ Chi Môn lại tự động sửa chữa.
“Xem ra, không cần mình xuất thủ, Viễn Cổ Chi Môn cũng có thể tự khôi phục lại. Chỉ có điều, tốc độ không nhanh cho lắm.”
Diệp Phong sờ cằm.
Thời gian sau đó, chiến tướng bất tử tiếp tục tìm kiếm linh dược, cũng như trấn áp không ít cổ thú tại cấm địa Thiên Lan. Bọn họ ném toàn bộ vào Phiêu Miểu Giới, để thế giới chi lực đồng hóa.
Bên trong Phiêu Miểu Giới.
Ầm ầm!
Tiếng sấm đì đùng vang lên từng hồi.
Diệp Phong xuất hiện giữa không trung, nhìn về phía phát ra tiếng động. Hắn phát hiện Cổ thánh Thanh Nguyên đã xuất quan, khí tức trên người đã đột phá lên cảnh giới Hiển Thánh sơ kỳ, đằng sau xuất hiện dị tượng cây cổ thụ màu xanh.
Đoàng đoàng!
Thiên lôi bổ xuống không ngớt, mang theo uy lực khủng bố.
Nhưng Cổ thánh Thanh Nguyên có Sinh Mệnh Chi Hoa do Diệp Phong ban tặng, mạnh mẽ chống đỡ lôi kiếp.
Ầm!
Thạch điện của Cổ thánh Kiêu Dương bất chợt nổ tung, tan thành từng mảnh. Cổ thánh Kiêu Dương bay thẳng lên trời, đằng sau lưng xuất hiện chín vòng ánh sáng, vừa chói lóa vừa nóng bỏng, cao hơn cả Thái Dương Chi Lực một bậc.
Cuối cùng hắn ta cũng đột phá cảnh giới Thiên Thánh!
Keng!
Thạch điện của Ngô Kiếm trưởng lão vang lên tiếng kiếm ngân thanh thúy. Ngay sau đó, Ngô Kiếm trưởng lão phóng thẳng lên trường, đằng sau xuất hiện dị tượng một vương quốc kiếm đạo, cũng đã đột phá đến cảnh giới Thiên Thánh.
Ầm ầm!
Lôi kiếp của hai người đồng thời giáng xuống.
Lực chiến của hai người họ cũng không tầm thường, dù không dựa vào Sinh Mệnh Chi Hoa cũng đủ khả năng vượt qua đại kiếp nạn phong Thánh.
Đại kiếp nạn phong Thánh kéo dài suốt một canh giờ.
Khi lôi kiếp tan đi, ba người tiến vào Thánh điện Lôi Đình hư ảo, củng cố tu vi.
Lại một canh giờ nữa trôi qua.
Ba người mở bừng mắt, nhìn về phía Diệp Phong, vẻ kích động và cảm kích hiện rõ mồn một trên nét mặt.
“Diệp chưởng môn, bọn ta đột phá rồi!”
“Đa tạ Diệp chưởng môn ban ân.”
Cổ thánh Kiêu Dương và Ngô Kiếm trưởng lão chắp tay cảm tạ Diệp Phong.
“Nếu Diệp chưởng môn không chê ta chỉ là một tán tu, ta nguyện ý gia nhập Phiêu Miểu Tông, suốt đời vì Phiêu Miểu Tông mà trợ lực.” Cổ thánh Thanh Nguyên chủ động xin gia nhập tông môn.
Nghe vậy, Diệp Phong mừng thầm trong bụng.
Vốn dĩ hắn định ngỏ lời mời Cổ thánh Thanh Nguyên gia nhập tông môn, không ngờ tên này lại chủ động như vậy.
“Được!” Diệp Phong vỗ tay, thuần thục lôi danh sách tông môn cũng như đại ấn chưởng môn ra, ký lục thông tin của Cổ thánh Thanh Nguyên vào.
Bộp!
Khi đại ấn chưởng môn được đóng xuống, Cổ thánh Thanh Nguyên chính thức gia nhập Phiêu Miểu Tông, bỗng nhiên có cảm giác thuộc về nơi này.
“Chúc mừng quý tông có thêm một Cổ thánh.”
“Chúc mừng Cổ thánh Thanh Nguyên tìm được chốn về.”
Cổ thánh Kiêu Dương và Ngô Kiếm trưởng lão đồng loạt chúc mừng.
“Chưởng môn, ta khôi phục rồi.” Lúc này, Hồ Phi Phi từ đằng xa bước tới, lực lượng pháp tắc trên người cực kỳ mãnh liệt.
Lúc này, nàng đã quay về trạng thái đỉnh phong.
“Tốt, chúng ta ra ngoài đi!”
Diệp Phong gật đầu, dẫn mọi người ra khỏi Phiêu Miểu Giới, xuất hiện tại khách phòng của phủ Phó thành chủ.
Cộc cộc cộc!
“Diệp chưởng môn, ngài ở đó không? Ta đã giúp ngài mang linh dược về, tổng cộng có hơn ba mươi tám ngàn mầm linh dược.” Kiều Hi Nhu gõ cửa.
“Đến đúng lúc lắm.” Diệp Phong cười nói.
Hắn mở cửa phòng, nhận trữ vật giới chỉ từ trong tay Kiều Hi Nhu, thả thần thức vào bên trong, quả thực có hơn ba ngàn mầm linh dược, thậm chí còn có cả linh dược đã thành thục.
“Đa tạ!” Diệp Phong nói.
Dù sao đối phương cũng giúp đỡ mình, nên nói lời cảm ơn cũng là chuyện nên làm.
“Xem ra, mấy ngày hôm nay các vị đạo hữu có vẻ không tệ. Ồ! Ba vị đạo hữu này thế mà đột phá rồi?”
Phó thành chủ Nghệ Phi Thường bước tới, đằng sau có hơn mười vị Tiên Cảnh theo cùng. Khi biết ba vị Cổ thánh Thanh Nguyên, Cổ thánh Kiêu Dương và Ngô Kiếm trưởng lão đều đột phá một cảnh giới lớn thì không khỏi kinh ngạc.