Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1600 - Chương 1600 - Quản Gia Phủ Phó Thành Chủ, Kiều Hi Nhu

Chương 1600 - Quản gia phủ Phó thành chủ, Kiều Hi Nhu
Chương 1600 - Quản gia phủ Phó thành chủ, Kiều Hi Nhu

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Đa tạ Diệp chưởng môn!”

Cổ thánh Kiêu Dương nhận lấy kết tinh căn nguyên, sau đó quỳ xuống dập đầu cảm tạ với Diệp Phong, “Từ nay về sau, Cổ thánh Kiêu Dương ta, vì ngài phụng sự!”

Cổ thánh Thanh Nguyên và Ngô Kiếm trưởng lão ở kế bên thì hâm mộ không thôi.

Cổ thánh Kiêu Dương tu luyện Thái Dương chi lực, đã đạt đến cảnh giới Hiển Thánh đỉnh phong. Bây giờ lại có được kết tinh căn nguyên của Cửu Dương Tiễn Tiên, chắc chắn có thể đột phá Thánh Cảnh.

“Các ngươi cũng có.” Diệp Phong nhìn Cổ thánh Thanh Nguyên và Ngô Kiếm trưởng lão.

Vừa dứt lời, Diệp Phong lấy ra ba khối kết tinh căn nguyên.

Một khối màu xanh, ẩn chứa căn nguyên hệ Mộc, thích hợp với Cổ thánh Thanh Nguyên. Diệp Phong đoạt khối kết tinh này từ trong tay một vị Địa Tiên hệ Mộc.

Khối kết tinh còn lại là của Thạch Thiên Kiêu.

Đương nhiên đây không phải là toàn bộ kết tinh của hắn ta.

Thạch Thiên Kiêu đường đường là nửa bước Tiên Tôn đỉnh phong, nên kết tinh căn nguyên của hắn ta cực kỳ quý giá, lại ẩn chứa nguồn lực lượng hùng hậu. Mà Diệp Phong cũng chỉ cắt ra một khối nhỏ từ kết tinh căn nguyên của hắn ta mà thôi.

Dẫu vậy, căn nguyên kiếm đạo ẩn chứa bên trong cũng dư sức để Ngô Kiếm trưởng lão đột phá từ Hiển Thánh lên Thiên Thánh rồi.

“Đa tạ Diệp chưởng môn!”

“Đại ân của ngài, bọn ta nhớ kỹ!”

Cổ thánh Thanh Nguyên và Ngô Kiếm trưởng lão vội chắp tay cảm tạ.

“Nhân lúc này luyện hóa đi! Nếu đột phá được trong ba ngày, cũng có thể góp sức cho cuộc chiến trong bí cảnh dưới lòng đất.” Diệp Phong thúc giục.

Cổ thánh Thanh Nguyên là tán tu Thánh Cảnh, thõa mãn điều kiện gia nhập Phiêu Miểu Tông. Diệp Phong chủ động chiếu cố cũng là vì mục đích lôi kéo đối phương gia nhập tông môn khi quay về đại lục Thần Châu.

Ngô Kiếm trưởng lão xuất thân từ Thánh địa Vạn Kiếm, mà mối quan hệ giữa Diệp Phong và Thiên đế Vạn Kiếm cũng không tồi, đôi bên đều coi nhau như bằng hữu.

Lại thêm nhân phẩm của Ngô Kiếm trưởng lão không tệ, nên Diệp Phong bằng lòng chia ra một phần kết tinh căn nguyên của Thạch Thiên Kiêu để lấy lòng đối phương.

Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, Ngô Kiếm trưởng lão có thể giúp đỡ Phiêu Miểu Tông điều gì đó.

“Ba ngày sao, e là không đủ để đột phá!”

Cổ thánh Kiêu Dương cầm kết tinh căn nguyên trong tay mà lắc đầu, tỏ vẻ khó mà làm được.

“Đủ mà.” Diệp Phong cười một cách bí ẩn.

Ba tu sĩ Thánh Cảnh nghe vậy đều hơi nghi ngờ trong lòng.

Nửa khắc sau, ba đỉnh núi cao nhất gần Mông Gia Bảo mọc lên ba thạch điện, mỗi thạch điện đều thiết lập trận phá gia tốc thời gian lên ngàn lần, khiến ánh sáng xung quanh rực rỡ hẳn lên, linh khí ngập tràn.

Nhìn từ xa, cảnh tượng cực kỳ lóa mắt.

“Ba ngàn ngày, tám năm, đủ rồi.”

Diệp Phong thoáng nhìn qua ba ngọn núi rồi nói.

Ba vị Cổ thánh đều đã tiếp cận bước đột phá, lại thêm kết tinh căn nguyên, trong thân thể còn có Sinh Mệnh Chi Hoa, nên đột phá trong vòng vài năm không phải là chuyện khó.

Vèo!

Diệp Phong rời khỏi Phiêu Miểu Giới, quay về phủ Phó thành chủ tại thành Loạn Thiên. Hồ Phi Phi vẫn ở lại Phiêu Miểu Giới để khôi phục pháp tắc của bản thân.

“Ai, chán quá đi mất!”

Diệp Phong ngồi một mình, một tay kê trên bàn, tay còn lại bưng trà, thưởng thức.

Cộc cộc cộc!

Bỗng nhiên có người tới gõ cửa.

“Ai?” Diệp Phong hỏi.

“Bái kiến Diệp chưởng môn. Ta là quan gia của phủ Phó thành chủ, Kiều Hi Nhu. Phó thành chủ có lệnh, bảo thiếp thân chăm sóc ngài thật tốt. Không biết bây giờ có tiện để thiếp thân tiến vào không?” Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên.

Diệp Phong nhướng mày: “Vào đi!”

Kẹt kẹt!

Cửa gỗ được mở ra, một nữ tử xuyên váy đỏ, dáng vẻ quyến rũ bước vào. Nàng đóng cửa lại, bước đôi chân trần đến trước mặt Diệp Phong, để lộ gương mặt tuyệt mỹ hại nước hại dân.

“Cảnh giới Địa Tiên, rất tốt!” Diệp Phong thấy Kiều Hi Nhu liền tán thưởng.

“Ha ha ha! Đa tạ Diệp chưởng môn khen ngợi, vậy tiểu nữ tử cũng xin đáp lễ.” Kiều Hi Nhu tiến lại gần Diệp Phong, đích thân châm trà cho đối phương. Nàng cố ý cúi nửa người, để lộ mảng da thịt trắng ngần ở phía trước.

Tròn! Mọng! Ngọt!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Phong đối với Kiều Hi Nhu.

“Diệp chưởng môn, nghe nói ngài vừa trải qua một trận đại chiến, chắn là mệt mỏi lắm? Chi bằng, giờ để thiếp thân phục vụ ngài.” Kiều Hi Nhu sát lại chỗ Diệp Phong, tay khoác trên vai hắn, hơi thở phun ra như ngọc.

“Không mệt!” Diệp Phong đáp lời một cách lạnh nhạt.

“Cái này.......” Kiều Hi Nhu kinh ngạc.

Nàng đẹp như vậy, quyến rũ như vậy. Nếu là các tu sĩ huyết khí phương cương khác, chắc chắn đã sớm ôm chầm lấy nàng mà song tu rồi.

Thế nhưng Diệp Phong này lại bình thản uống trà!

Hắn hoàn toàn không có ý định vượt rào nào!

“Là mình không đủ quyến rũ sao? Hay Diệp Phong không được?” Kiều Hi Nhu nghĩ thầm trong lòng.

“Ngươi tên Kiều Hi Nhu đúng không? Nhìn tu vi cũng không tệ, chắc có thể giúp ta một việc.” Diệp Phong bỗng nhiên mỉm cười, lên tiếng.

“A, chuyện gì ạ? Song tu sao? Thiếp thân cũng rất thích việc này. Thiếp thân tu luyện Chí Nhu Thủy Hành Quyết, chuyên tu luyện cái này để song tu đó!”

Kiều Hi Nhu không ngừng hà hơi lên tai Diệp Phong.

Nếu là người bình thường, chắc đã không kìm lòng được rồi.

Ấy vậy mà Diệp Phong vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lúc Phiêu Miểu Giới vẫn là linh châu Phong Nguyên, nó đã có khả năng hấp thụ các tác động tiêu cực khác nhau để gia tăng sức mạnh. Sau khi thăng cấp thành Phiêu Miểu Giới, năng lực này lại càng mạnh hơn.

Cho nên, Kiều Hi Nhu vốn không thể nào mê hoặc được Diệp Phong.

Đối với Diệp Phong mà nói, hành động hà hơi của Kiều Hi Nhu hoàn toàn không hấp dẫn, mà chẳng khác gì kẻ lỗ mãng cả.

“Không phải song tu. Ý ta là ngươi có thể tìm vài người tới các địa điểm trên cấm địa Thiên Lan, giúp ta tìm mầm non hoặc là hạt giống linh dược hay không?” Cuối cùng Diệp Phong cũng nói ra yêu cầu của bản thân.

Nghe vậy, Kiều Hi Nhu trợn tròn mắt.

“Thứ lão nương có là thân hình, là nhan sắc, còn tu luyện Chí Nhu Thủy Hành Quyết chuyên cho việc song tu, ấy vậy mà ngươi bảo ta đi tìm kiếm linh dược?” Kiều Hi Nhu chửi thầm trong lòng.

Cảm xúc của nàng như ngọn núi lửa sắp phun trào, vốn chẳng bình tĩnh nổi, chạy thẳng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment