Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Quả nhiên!” Nghệ Phi Thường cười ha hả, “Năm đó ta cũng bị người đuổi giết, nên mới phải trốn vào cấm địa Thiên Lan, lại chẳng ngờ bản thân bị vây khốn tại nơi này, đến nay đã mười vạn năm.”
“Mười vạn năm? Xem ra, Phó thành chủ là người già ở đây rồi.” Diệp Phong khẽ gật đầu.
“Ta bị nhốt ở đây nên cực kỳ không cam tâm, lại đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn trung kỳ nên sao mà cam tâm ở mãi nơi bé tí như vậy được. Thế nên ta tìm ra phương pháp để rời khỏi cấm địa Thiên Lan.” Nghệ Phi Thường cười như không cười.
Nghe đến đây, đôi con ngươi của Diệp Phon lóe lên.
Hắn đã tìm được mấy vị Cổ thánh của Thần Châu, cũng báo thù cho bọn họ xong xuôi. Nếu giờ tìm ra cách để thoát ra, đương nhiên tốt không gì bằng rồi.
Chỉ có điều, Hồ Phi Phi lại cảm ứng được có thứ gì đó trong thành Loạn Thiên đang thu hút nàng.
Nếu đã biết cách thoát ra, Diệp Phong tính tìm thứ đồ hấp dẫn Hồ Phi Phi trước, xong đâu vào đấy rồi hẵng đi cũng không muộn.
Nghĩ vậy, Diệp Phong hỏi: “Cách gì?”
“Sâu dưới thành Loạn Thiên có một bí cảnh cổ xưa, bên trong có nguyên thạch Hư Không. Chỉ cần hấp thụ năng lượng của nó liền triệt tiêu được trường lực sương mù của cấm địa Thiên Lan, có thể thoát khỏi nơi này.” Nghệ Phi Thường nói với vẻ thần bí.
“Nguyên thạch Hư Không!” Diệp Phong biến sắc.
Nhịp tim của Hồ Phi Phi tăng vọt. Nàng nhìn Diệp Phong, đôi con ngươi mở lớn.
“Xem ra, thứ khí tức hấp dẫn Phi Phi có khả năng là nguyên thạch Hư Không dưới mặt đất.” Diệp Phong nghĩ thầm.
“Diệp chưởng môn, có muốn hợp tác không?” Nghệ Phi Thường hỏi.
“Phó thành chủ đã phát hiện ra nguyên thạch Hư Không, sao còn muốn hợp tác với ta? Trực tiếp đào lên không được sao?” Diệp Phong hào hứng.
“Nếu đào được thì ta còn tìm ngươi làm cái gì?” Nghệ Phi Thường dang hai tay.
“Nói đi! Muốn ta làm gì? Nhưng ta nói trước, sau khi thành công, ta cũng muốn nguyên thạch Hư Không để rời khỏi cấm địa Thiên Lan.” Diệp Phong nghiêm mặt.
“Chia đôi!” Nghệ Phi Thường nói.
“Chia theo phần là được. Vậy nói qua hiểm nguy ở dưới kia đi! Thứ có thể khiến Phó thành chủ bó tay, mà cộng thêm ta cũng chưa chắc thành công nhỉ?” Diệp Phong hỏi.
Nghệ Phi Thường gật đầu, nói: “Nguyên thạch Hư Không nằm sâu trong bí cảnh dưới mặt đất, được canh giữ bởi một loại cổ thú năng lượng kỳ lạ. Chỉ khi giết được thú canh giữ mới có khả năng tiếp cận nguyên thạch Hư Không.”
“Cổ thú năng lượng rất mạnh, ngang với Tiên Tôn trung kỳ.”
“Mà ở dưới kia có tận hai con cổ thú.”
“Nếu chỉ dựa vào ta thì chỉ ngăn cản được một con, con còn lại vẫn tiếp tục bảo vệ nguyên thạch Hư Không.”
“Ta hi vọng hai người chúng ta mỗi người đối phó một con cổ thú. Vậy vị Hồ Tộc Thánh Cảnh này có thể thừa cơ lấy đi nguyên thạch Hư Không.”
“Ta đã tính toán qua.”
“Muốn thoát khỏi cấm địa Thiên Lan, cần hấp thụ một đến hai khối nguyên thạch Hư Không.”
“Đương nhiên, Diệp chưởng môn có khả năng giấu người khác trong nội thế giới. Vậy nhóm chúng ta chỉ cần lấy được bốn khối nguyên thạch Hư Không là đủ rồi.”
“Diệp chưởng môn thấy kế hoạch này thế nào?”
Nói xong, Nghệ Phi Thường nhìn về phía Diệp Phong.
“Đương nhiên là không thành vấn đề!” Diệp Phong gật đầu, “Khi nào xuất phát, ngay bây giờ sao?”
“Vẫn chưa đến lúc, ta còn phải tìm thêm người. Cấm địa Thiên Lan có không ít Thiên Tiên ẩn thế, mà bọn họ đều muốn thoát khỏi nơi này. Để bọn họ bày trận cũng phát huy được uy lực tương đương với Tiên Tôn sơ kỳ. Nếu vậy, phần thắng sẽ cao hơn nhiều.” Nghệ Phi Thường giải thích.
Diệp Phong chợt nghĩ tới điều gì, cất tiếng hỏi: “Sao không tìm phụ thân của Thạch Thiên Kiêu?”
“Ta có thù với hắn, nên không hợp tác được. Nếu quan hệ giữa ta và thành chủ tốt, Diệp chưởng môn cho rằng ta sẽ trơ mắt nhìn các ngươi giết Thạch Thiên Kiêu?” Nghệ Phi Thường cười ha ha.
Diệp Phong gật đầu: “Ngươi nói không sai.”
“Nếu vậy, ba ngày sau gặp lại.” Nghệ Phi Thường đứng dậy, nói thêm, “Nếu các vị không chê, mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi tại phủ đệ của ta.”
“Được, vậy phải làm phiền ngươi rồi.” Diệp Phong cười nói.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người rời khỏi đại điện.
Nghệ Phi Thường rời khỏi phủ đệ, tới những nơi khác tại cấm địa Thiên Lan để tìm sự giúp đỡ.
Còn Diệp Phong và Hồ Phi Phi thì tiến vào Phiêu Miểu Giới.
Tại Mông Gia Bảo, Diệp Phong, Hồ Phi Phi, Cổ thánh Kiêu Dương, Cổ thánh Thanh Nguyên và Ngô Kiếm trưởng lão ngồi vây quanh chiếc bàn tròn.
“Diệp chưởng môn, ngươi định hợp tác với hắn thật sao?”
“Ta thấy người này có vẻ khẩu phật tâm xà lắm!” Nhóm người Cổ thánh Kiêu Dương đều cảm thấy không ổn.
“Dù khẩu phật tâm xà cũng đã hợp tác, chờ lấy được nguyên thạch Hư Không hẵng rời đi.” Diệp Phong nói.
Xem ra, trước mắt chỉ có nguyên thạch Hư Không mới có thể giúp bọn họ thoát khỏi cấm địa Thiên Lan. Cứ việc đó là lời nói của Phó thành chủ Nghệ Phi Thường, thì vẫn không chắn chắn được.
Nhưng, chung quy vẫn là phương pháp duy nhất hiện giờ.
Thế nên hợp tác là chuyện không thể tránh khỏi.
Mặc dù ngay cả Diệp Phong cũng cảm thấy con người của Nghệ Phi Thường có chút cổ quái, nhưng tóm lại không phải dạng hiền lành gì.”
“Diệp chưởng môn, nếu Nghệ Phi Thường đột nhiên làm loạn, chúng ta phải làm sao đây? Ta cảm thấy người này không tốt lành gì, không dựa vào được.” Cổ thánh Kiêu Dương lo lắng.
“Làm loạn? Hừ! Vậy chém hắn!” Diệp Phong bình thản nói.
Lực lượng pháp tắc của hắn đã khôi phục hoàn toàn từ sớm, có thể thi triển môn Thần Thông pháp tắc “Nhất Niệm”, bất khả chiến bại trong Thánh Cảnh.
Dù là Tiên Tôn trung kỳ cũng chỉ có nước chết!
Còn về phía Hồ Phi Phi, lực lượng pháp tắc của nàng đang khôi phục một cách nhanh chóng. Chắc chắn ba ngày sau sẽ trở lại trạng thái đỉnh phong.
Đến lúc ấy, chi cần không đụng chạm tới cường giả đỉnh cao như Tiên Đế hoặc Bách Kiếp Cảnh, thì dư sức quét sạch kẻ địch.
“Chém hắn?” Cổ thánh Thanh Nguyên trợn trừng mắt.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên không kém.
“Yên tâm, ta giết được hắn.” Diệp Phong gật đầu.
“Nếu vậy, bọn ta cũng yên tâm rồi.” Thấy Diệp Phong tự tin như vậy, ba vị Cổ Thánh cũng chỉ biết gật đầu.
“Cổ thánh Kiêu Dương, cái này cho ngươi.”
Diệp Phong đem ra một khối kết tinh căn nguyên màu vàng, bên trong phong ấn lực lượng căn nguyên của Cửu Dương Tiễn Tiên. Vật này chí cương chí dương, vừa vặn hợp với Cổ thánh Kiêu Dương.