Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Xuýtttt!”
“Một kích phá vỡ giáp rồng của Thạch Thiên Kiêu.”
“Rốt cuộc là chiêu thức gì vậy?”
Quần chúng ăn dưa tại thành Loạn Thiên hít một ngụm khí lạnh.
“Diệp chưởng môn uy vũ bá khí!”
Cổ thánh Thanh Nguyên, Cổ thánh Kiêu Dương và Ngô Kiếm trưởng lão thì nghẹn họng, há hốc mồm, lòng kính nể Diệp Phong cuồn cuộn như nước chảy, vô bờ bến.
“Giết!” Diệp Phong lạnh lùng cất lời.
Sau khi thu thập được nhiều chiến tướng bất tử như vậy, uy lực của Trấn Giới Ấn càng thêm đáng sợ.
Mặc dù giáp rồng của Thạch Thiên Kiêu không tầm thường, nhưng vẫn bị phá hủy chỉ trong một chiêu, gần tương đương với môn Thần Thông pháp tắc mạnh nhất “Nhất Niệm”.
“Giết!”
Khổng Viêm, Kỷ Vận, Chung Lôi, đám người hóa thành chiến tướng bất tử đồng loạt xuất thủ, xé tan Thạch Thiên Kiêu đang sống sờ sờ.
“Cha ta sẽ báo thù cho ta!”
Thạch Thiên Kiêu dùng chút khí lực cuối cùng gần lên, đôi con ngươi hằn rõ vẻ không cam lòng, muốn tự bạo.
Chỉ có điều Diệp Phong lại ném Trấn Giới Ấn ra, trực tiếp nện cho Thạch Thiên Kiêu hóa thành bột phấn.
Đạo hỏa phừng lên giữa hư không.
Nguyên thần của Thạch Thiên Kiêu bị thiêu đốt, sau đó bốc hơi. Tàn hồn của hắn ta bị Diệp Phong thu hồi, ấn lên Trấn Giới Bia, chuẩn bị để tàn hồn của đối phương biến thành chiến tướng bất tử.
Đại chiến cứ vậy mà kết thúc!
Diệp Phong thu hồi toàn bộ chiến tướng bất tử, sóng vai với Hồ Phi Phi lơ lửng giữa không trung, nhìn thành Loạn Thiên ở dưới một cách lạnh lùng.
“Vị Tiên Tôn ở dưới, đã nhìn đủ chưa?” Diệp Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Mọi người nghe được lời này đều biến sắc.
“Hai vị thành chủ đang ở trong thành?”
Quần chúng thành Loạn Thiên hoàn toàn không thể tin nổi.
Nếu hai vị thành chủ đang có mặt ở đây, sao lại không ra mặt ngăn cản Diệp Phong giết Thạch Thiên Kiêu chứ?
“Ha ha ha!”
“Đạo hữu quả nhiên rất nhạy cảm!”
Một giọng nói thân thiện vang lên từ dưới lòng đất, khiến toàn bộ người tu hành lâu năm của thành Loạn Thiên biến sắc.
Giọng nói vừa vang lên đã chấn động hiện trường.
“Là Phó thành chủ, Nghệ Phi Thường!”
“Ngài ấy vẫn luôn ở trong thành.”
“Nếu đã ở trong thành, sao lại không ra mặt chứ?”
“Hắc hắc! Chỉ sợ là các ngươi không biết Phó thành chủ và thành chủ bằng mặt không bằng lòng nhỉ? E là Phó thành chủ còn muốn mấy người này sớm ngày diệt trừ Thạch Thiên Kiêu kìa.”
“Nhưng nếu Phó thành chủ đã ở đây, vậy Thành chủ thì sao? Hình như lâu lắm rồi không thấy bóng dáng ngài ấy.”
“Ai biết được? Không biết chừng Thành chủ đã rời khỏi cấm địa Thiên Lan rồi ấy chứ.”
“Thật sao?”
“Ta nói bừa ấy mà, muốn rời khỏi cấm địa Thiên Lan, hầu như là chuyện không thể. Dù có là Tiên Tôn, thì cũng bị vây khốn ở nơi này thôi.”
Quần chúng ăn dưa thảo luận kịch liệt.
Giữa không trung, Diệp Phong nhìn xuống dưới với vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn thấy một người đàn ông trung niên thong thả bước ra từ một đại điện cổ kính. Đối phương có vẻ ngoài hiền hậu, thoạt nhìn rất vô hại, nhưng khí tức trên người lại cực kỳ mạnh mẽ.
“Tiên Tôn trung kỳ!”
Khi nhìn thấy đối phương, ánh mắt Diệp Phong lóe lên.
Chỉ có điều..........
Diệp Phong chẳng có vẻ gì là sợ hãi, mà lại thấy tò mò.
Mạnh như Tiên Tôn trung kỳ mà vẫn không thể rời khỏi cấm địa Thiên Lan? Xem ra quả đúng như lời đồn, nếu không có thực lực của Tiên Đế hoặc Bách Kiếp Cảnh tầng một thì vô pháp thoát thân.
“Phó thành chủ thành Loạn Thiên, Nghệ Phi Thường.”
Người đàn ông trung niên xuất hiện giữa không trung, đứng trước mặt Diệp Phong, khoảng cách giữa hai người chưa tới mười thước.
“Chưởng giáo Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong.”
Diệp Phong chắp tay sau lưng, cũng không ngại giới thiệu bản thân.
“Phiêu Miểu Tông?”
“Tông môn nào vậy?”
“Chắc chắn mạnh lắm!”
Quần chúng ăn dưa bàn tán xôn xao, mang lại không ít giá trị danh vọng cho Phiêu Miểu Tông, khiến Diệp Phong mừng thầm.
Hắn tự nói ra lai lịch của bản thân, cũng là vì giá trị danh vọng.
Bằng không, đánh nhau nãy giờ chẳng phải là vô ích rồi à?
“Phiêu Miểu Tông? Thế lực nào vậy? Ta thấy khí tức trên người của đạo hữu không giống với người Loạn Thiên. Chẳng lẽ, là Thánh Cảnh trong Tam Thiên Giới?” Phó thành chủ Nghệ Phi Thường chắp tay hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Phong gật đầu.
“Thảo nào!” Nghệ Phi Thường gật gù, “Thực lực của Diệp đạo hữu không tầm thường, không kém cạnh gì ta. Chắc chắn cũng là nhân vật có máu mặt tại Tam Thiên Giới.”
“Vô danh tiểu tốt thôi!” Diệp Phong lắc đầu.
“Ngươi tới tìm chưởng môn bọn ta, là có việc gì sao?” Hồ Phi Phi vác Hỗn Nguyên Côn, tiến vào hình thái chiến đấu cấp bốn.
“Nói chuyện hợp tác!” Nghệ Phi Thường trịnh trọng đáp lại.
Hắn ta chỉ về phía tòa phủ đệ cổ kính ở phía dưới, “Nếu các vị không chê, chi bằng cùng ta xuống hàn huyên dăm ba câu?”
“Được!” Diệp Phong gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đáp xuống phủ đệ.
Trận chiến thành Loạn Thiên cứ vậy mà hạ màn.
.........
Trong phủ đệ, Diệp Phong và Hồ Phi Phi ngồi ở vị trí dành cho khách, Phó thành chủ Nghệ Phi Thường ngồi tại chủ vị. Còn Cổ thánh Kiêu Dương, Cổ thánh Thanh Nguyên và Ngô Kiếm trưởng lão thì ở trong Phiêu Miểu Giới.
Làm như vậy cũng là vì cân nhắc vấn đề an toàn của mọi người.
“Có vẻ như Diệp chưởng môn không tín nhiệm ta thì phải.” Phó thành chủ Nghệ Phi Thường nở nụ cười.
“Lòng người khó đoán, phòng bị đôi chút cũng là chuyện thường tình. Lúc nãy Phó thành chủ muốn hợp tác với ta, rốt cuộc là hợp tác chuyện gì?” Diệp Phong vào thẳng vấn đề.
“Diệp đạo hữu chạy nạn nên mới tiến vào đây đúng không?” Nghệ Phi Thường cười như không cười mà hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Phong gật đầu.
Mặc dù hắn muốn nói là vì bản thân thi triển Thần Thông pháp tắc “Nhất Niệm”, tại Tiên vực Thiên Lan đại sát tứ phương, nên mới bị cưỡng ép kéo vào cấm địa Thiên Lan, chứ không phải chạy nạn.
Nhưng Diệp Phong không muốn thực lực của mình bị bại lộ.
Vậy nên hắn quả quyết thừa nhận là chạy nạn tới.