Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong cái nhìn chờ mong của mọi người, giữa mi tâm của Thạch Thiên Kiêu xuất hiện một chiếc vảy rồng nho nhỏ, lóe lên ánh sáng bảy màu, trông hệt như viên tinh thể hình tứ giác, lập lòe ánh sáng.
Một cỗ khí tức thuộc về Thiên Tôn tản ra!
Khí thế trên người của Thạch Thiên Kiêu tức khắc tăng vọt, tiến vào cảnh giới Tiên Tôn chân chính. Mười đạo kiếm pháp trên người càng lạnh lẽo đáng sợ, cứ như thể sắp hủy thiên diệt địa.
“Là bản nguyên chi lân của thành chủ!”
“Nghe đồn thành chủ là một Thần Long, mặc dù huyết thống mà Thạch Thiên Kiêu kế thừa là từ mẫu thân Nhân Tộc của hắn. Nhưng nếu dung hợp vảy rồng giữa mi tâm mà thành chủ ban thưởng, đủ khả năng tiến vào cảnh giới Tiên Tôn.”
“Xem ra, Thạch Thiên Kiêu có ý định đại sát tứ phương rồi.”
“Kịch hay giờ mới bắt đầu!”
Quần chúng ăn dưa chạy càng xa hơn, sợ nằm không cũng trúng đạn.
“Bản......... bản lĩnh của Tiên Tôn!”
Nhóm người Cổ thánh Thiên Nguyên bị dọa tới mức run cầm cập, quay đầu nhìn Diệp Phong một cách máy móc, phát hiện đối phương vẫn bình chân như vại, lúc ấy tảng đá đè nặng trong lòng mới được gỡ xuống.
“Ngươi không ngạc nhiên?” Thạch Thiên Kiêu nhìn Diệp Phong.
Dù đã tiến vào cảnh giới Tiên Tôn, nhưng hắn ta vẫn không nhìn thấu Diệp Phong, cảm thấy đối phương càng trở nên bí ẩn.
“Sao ta lại phải ngạc nhiên?” Diệp Phong khoanh tay, nói với vẻ thản nhiên, “Tiên Tôn thôi mà, cứ như thể ta chưa từng giết ấy?”
“Hừ! Ai mà chẳng biết khoác lác?”
Thạch Thiên Kiêu hít một hơi thật sâu, lập tức tấn công. Hắn ta tiếp cận Hồ Phi Phi, một kiếm chém đôi người nàng, sau đó đạp mạnh, khiến cơ thể nàng hóa thành bột mịn.
“Tiên Nguyên Kiếm!” Khổng Viên và Kỷ Vận đồng loạt xuất thủ.
“Kiếm Đạo Vĩnh Sinh!” Thạch Thiên Kiêu hai tay cầm kiếm, đỡ chính diện Tiên Nguyên Kiếm. Hai thanh kiếm cọ xát tạo ra tia lửa, rải khắp phụ cận.
Keng keng keng!
Hai bên đọ kiếm pháp liên tục, nom có vẻ bất phân thắng bại.
“Vạn Thú Tiên Đồ!”
Nhóm chiến tướng bất tử thừa cơ xuất thủ, một quyển trục bất thình lình xuất hiện giữa không trung, bao phủ lấy Thạch Thiên Kiêu từ đằng sau.
“Lực Phá Vạn Pháp!”
Hồ Phi Phi sống lại, nện một côn vào đầu Thạch Thiên Kiêu, khiến hắn ta văng ngược cả mấy chục thước, trúng phạm vi mà Vạn Thú Tiên Đồ bao phủ.
Ầm ầm!
Vạn Thú Tiên Đồ nổ tung, lực xé đáng sợ cắn nuốt Thạch Thiên Kiêu, khiến hắn ta la lên thảm thiết.
Khổng Viêm và Kỷ Vận tiếp tục xuất kiếm.
Xoẹt!
Cánh tay trái cầm kiếm của Thạch Thiên Kiêu bị chém đứt. Sắc mặt hắn ta tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn không còn vẻ phách lối như lúc trước.
“Sao lại như vậy được?”
Quần chúng ăn dưa nghẹn họng.
Vốn dĩ Thạch Thiêu Kiêu đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ấy vậy mà bại!
“Thạch Thiên Kiêu kiêu ngạo quá!”
“Dù sao hắn cũng không phải Tiên Tôn chân chính, mà chỉ mượn năng lực của thành chủ để tạm thời tiến vào cảnh giới này, lại chẳng nhuần nhuyễn năng lực của Tiên Tôn.”
“Mà đám người kia lại khác, bọn họ có hai vị Tiên Tôn, lại thêm một Hồ Tộc Thánh Cảnh, nửa bước Tiên Tôn đỉnh phong, thực lực không xem thường được.”
Một lão giả am hiểu tu hành phân tích.
Quần chúng ăn dưa nghe xong đều gật đầu.
“A!”
Giữa không trung, Thạch Thiên Kiêu bị chém đứt một cánh tay hét thảm, tiên huyết chảy ra không ngừng.
“Là các ngươi bức ta!”
Thạch Thiên Kiêu gầm lên. Hắn ta hít sâu, cánh tay đã gãy tức khắc quay trở về, nối liền vào vết chém. Vảy rồng nơi mi tâm khôi phục lại, hóa thành bộ giáp bằng vảy rồng phủ kín toàn thân.
Lúc này, khí thế của Thạch Thiên Kiêu lại mạnh hơn mấy phần.
Đôi con ngươi hắn ta ngập tràn lửa giận.
“Đi chết hết đi!”
Thạch Thiên Kiêu điên cuồng gào lên, cầm thanh trường kiếm phủ kín vảy rồng, nhoáng cái đã xuất hiện kế bên các chiến tướng bất tử, diệt sạch toàn bộ.
“Tiên Nguyên Kiếm!”
Khổng Vận và Kỷ Viên thừa cơ xuất thủ, chém một kiếm vào phần lưng của Thạch Thiên Kiêu, nhưng lại bị vảy rồng phản ngược trở ra.
“Phá không nổi kìa!”
Mọi người chứng kiến tận mắt cảnh tượng này.
Uy lực của Tiên Nguyên Kiếm tương đương với cảnh giới Tiên Tôn, trước đó còn thi triển thần uy, chém đứt cánh tay của Thạch Thiên Kiêu.
Vậy mà bây giờ lại không chém nổi!
“Lực Phá Vạn Pháp!”
Hồ Phi Phi tiếp tục tái tạo lại cơ thể, một côn quét ngang, đánh cho Thạch Thiên Kiêu lảo đảo, nhưng không tạo thành uy hiếp cho hắn ta.
“Ngươi vẫn không chết?”
Thạch Thiên Kiêu kinh ngạc, một chưởng nện ra, đánh tan Hồ Phi Phi. Hắn ta đỡ Tiên Nguyên Kiếm, mạt sát Kỷ Vận và Khổng Viêm.
Lúc này, Thạch Thiên Kiêu giống hệt như một sát thần bất khả chiến bại.
“Hỗn Loạn Chi Thủ!”
“Bá Đạo Chân Thân!”
Ngay lúc ấy, Chung Lôi vừa bỏ mạng và Chung Thường, đệ đệ của gã đồng loạt xuất thủ, tấn công về phía Thạch Thiên Kiêu.
“Cút ngay cho ta!”
Thạch Thiên Kiêu gầm lên, thi triển toàn bộ lực lượng, tiêu diệt Chung Thường và Chung Lôi. Hắn ta nhìn Diệp Phong, đôi con ngươi long sòng sọc.
“Thủ đoạn của ngươi cũng lạ lắm!”
“Có thể phục sinh các sinh linh đã chết một cách vô hạn......... Không phải, chắc chắn không phải là phục sinh vô số lần, mà là chế tạo thành con rối.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thạch Thiên Kiêu chất vấn.
“Ta là ai, quan trọng không?” Diệp Phong khoanh hai tay.
“Ha ha! Quả thực không quan trọng. Chờ ta tiêu diệt ngươi, dùng sưu hồn là biết ngay thôi.” Thạch Thiên Kiêu hung hãn tấn công, di chuyển đến trước mặt Diệp Phong.
Keng!
Trường kiếm được phủ vảy rồng chém mạnh xuống, nhưng lại không đả thương được Diệp Phong, mà bị một lớp hộ thuẫn trong suốt ngăn trở.
“Sao có thể?” Thạch Thiên Kiêu sợ ngây người.
Đây là một kiếm toàn lực của hắn ta, nếu Tiên Tôn sơ kỳ bị chém trúng, dù không chết cũng phải trọng thương.
Ấy vậy mà Diệp Phong lại chặn một cách nhẹ nhàng!
“Lồng giam không gian quả không tệ! Không những vây khốn được người ta, mà còn tự bảo vệ bản thân được.” Diệp Phong mỉm cười, một khối hình vuông màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đi!”
Diệp Phong phất tay, ném Trấn Giới Ấn ra ngoài. Trong cái nhìn kinh hãi của mọi người, Trấn Giới Ấn phá vỡ giáp rồng của Thạch Thiên Kiêu, khiến phần ngực hắn ta lõm xuống một khoảng, máu phun lệnh láng.