Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1596 - Chương 1596 - Trận Đại Chiến Kinh Hoàng

Chương 1596 - Trận đại chiến kinh hoàng
Chương 1596 - Trận đại chiến kinh hoàng

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Vèo vèo vèo!

Hàng vạn đạo kiếm mang bắn ra, đánh trả các chiến tướng bất tử.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Một mình Thạch Thiên Kiêu hoàn toàn không địch lại được vô số cường giả, bị đánh cho thối lui liên tục, vẻ mặt dần trở nên âm trầm.

“Các ngươi nhìn kìa!”

“Vậy mà Thạch Thiên Kiêu lại không phải là đối thủ của bọn họ!”

“Giờ nói vậy vẫn còn quá sớm, Thạch Thiên Kiêu là đệ nhất thiên kiêu của thành Loạn Thiên chúng ta, còn là nửa bước Tiên Tôn đỉnh phong, sao mà không phải là đối thủ cho được?”

“Đúng vậy!”

“Thạch Thiên Kiêu vốn không toàn lực xuất thủ.”

Quần chúng ăn dưa lùi về nơi xa, thi triển thiên nhãn để quan sát trận chiến, hai mắt mở to.

“Kiếm đạo, sinh linh diệt!”

Thạch Thiên Kiêu cười lạnh một tiếng, thay đổi động tác niết pháp quyết, mười đạo kiếm mang bao phủ quanh thân hắn ta tức khắc dung nhập vào trong kiếm, khiến hắn ta hoàn toàn biến mất, khi xuất hiện lại, hắn ta đã ở đằng sau lưng Chung Thường.

“Diệt!”

Thạch Thiên Kiêu cầm kiếm chém ngang, Chung Thường hóa thành chiến tướng bất tử bị chém thành hai nửa, sau đó nổ tung.

“Quả nhiên là con rối!”

Thạch Thiên Kiêu giễu cợt: “Xem ra, tên này có thể biến các cường giả đã vẫn lạc thành con rối, có chiến lực phi thường, chỉ tiếc một cái đã diệt dưới tay ta.”

Hắn ta nhìn về phía Diệp Phong ở đằng xa, nở nụ cười khinh miệt.

Vèo!

Thạch Thiên Kiêu tiếp tục xuất thủ, xuất hiện đằng sau lưng Cung chủ Thiên Tiên Cung đã hóa thành chiến tướng bất tử, ra tay một cách tàn nhẫn.

Xoẹt!

Nàng cũng bị đối phương chém thành hai khúc, nổ tung.

Thạch Thiên Kiêu thừa thắng truy kích, một kiếm hạ gục một chiến tướng bất tử, toàn thân rực rỡ ánh sáng, đôi con ngươi kiên định không chút sợ hãi.

Hiện giờ, hắn ta giống hệt như Chiến Thần hạ phàm!

“Quả không hổ danh là Thạch Thiên Kiêu, một khi xuất thủ toàn lực liền diệt ba vị Thiên Tiên đỉnh phong và một vị nửa bước Tiên Tôn.”

“Thực lực này quả đáng sợ.”

Quần chúng ăn dưa run lẩy bẩy.

Bọn họ phải thừa nhận rằng, trong thành Loạn Thiên này, Thạch Thiên Kiêu là người cường đại nhất, chỉ dưới hai vị Đại thành chủ mà thôi.

“Loại chiến đấu này, vốn không xứng để ta xuất thủ toàn lực.” Thạch Thiên Kiêu nhún vai, quan sát trận chiến ở đằng xa.

“Lực Phá Vạn Pháp!”

Hồ Phi Phi biến Hỗn Nguyên Côn dài ra vạn trượng, khí tức nặng nề hơn cả thế giới, hung hăng nện xuống.

“Lĩnh vực Hỗn Loạn!”

Đại trưởng lão Chung Lôi của thành Loạn Thiên cũng không phải người ăn chay, cuối cùng cũng triển lộ thực lực cường đại của bản thân. Gã chắp hai tay trước ngực, dốc toàn bộ lực lượng của mười sợi pháp tắc Hỗn Loạn, đánh bay Hỗn Nguyên Côn.

Một giây sau, gã ra đòn một cách tàn nhẫn, thi triển Hỗn Loạn Chi Thủ đánh văng Hồ Phi Phi, khiến cơ thể nàng nứt ra, cứ như thể sắp nổ banh xác tới nơi.

“Cũng chỉ có vậy.” Đại trưởng lão Chung Lôi của thành Loạn Thiên cợt nhả.

“Đại trưởng lão, xem ra, thực lực của ngươi cũng không kém cạnh hơn ta!” Thạch Thiên Kiêu tán dương.

“Thiếu thành chủ quá khen rồi.” Chung Lôi cười nhạt.

Hai bọn họ nhìn về phía Diệp Phong và Hồ Phi Phi, vẻ mặt giễu cợt, trăm miệng một lời: “Còn có thủ đoạn gì nữa, bày ra hết đi!”

“Diệp chưởng môn, làm sao bây giờ?”

Mấy người Cổ thánh Thiên Nguyên vội nhìn sang Diệp Phong.

Bọn họ thừa nhận sự cường đại của Diệp Phong, nhưng nếu so với Thạch Thiên Kiêu và Chung Lôi, thì vẫn kém hơn một chút.

“Các ngươi cho rằng đây là thực lực chân chính của ta và Hồ Phi Phi?” Diệp Phong khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường.

“Hừm?”

“Không hay rồi!”

Thạch Thiên Kiêu và Chung Lôi cảm thấy sống lưng phát lạnh, vội bay sang chỗ khác.

“Tiên Nguyên Kiếm!”

Bỗng nhiên giữa không trung vang lên một giọng nói lạnh lẽo, Kỷ Vận và Khổng Viêm bất thình lình xuất hiện, còn đã tiến vào trạng thái mạnh nhất khi dung hợp cả hai nguyên lực hệ hỏa và hệ thủy.

“Khí tức cấp Thiên Tôn!”

Chung Lôi kinh hoàng, vội quay người bỏ trốn.

“Vạn Thú Tiên Đồ!”

Nhưng không để đối phương chạy được bao xa, mười mấy chiến tướng áo xanh Thiên Tiên Cảnh cũng đồng loạt hiện thân, cùng hóa ra một quyển trục, dễ dàng bao vây Chung Lôi.

Ầm ầm!

Khi Vạn Thú Tiên Đồ tự bạo, lực bộc phá tự bạo đáng sợ trực tiếp đánh trúng Chung Lôi, khiến toàn thân hắn nứt ra, thần hồn chấn động, hoàn toàn mất đi khả năng tái chiến.

Ầm!

Khổng Viêm và Kỷ Vận đồng loạt thi triển Tiên Nguyên Kiếm, tấn công một kích cuối cùng về phía Chung Lôi, thành công đánh tan đối phương.

Đối mặt với hai món tiên pháp cấp độ Tiên Tôn, một cường giả nửa bước Tiên Tôn như Chung Lôi hoàn toàn không có sức chống trả. Thần hồn của gã bị hủy diệt, thân thể tan thành bột mịn, trực tiếp tử vong.

Một vị nửa bước Tiên Tôn đỉnh phong, cứ vậy mà vong mạng!

“Sao lại như vậy?”

Mọi người chứng kiến một màn này đều há hốc mồm.

Sắc mặt của Thạch Thiên Kiêu thì đen kịt như đáy nồi.

“Chiêu thức cấp bậc Tiên Tôn, còn là hai loại! Hóa ra, lúc trước các ngươi vẫn luôn che giấu thực lực để kiểm nghiệm thực lực đại khái của ta và Chung Lôi.” Thạch Thiên Kiêu nghiến răng nghiến lợi.

Hắn ta thừa nhận, bản thân đã quá coi thường Diệp Phong.

Kẻ này, bụng dạ khó lường!

“Không sai!” Diệp Phong gật đầu.

Lúc trước, hắn không để cho Khổng Viêm và Kỷ Vận dung hợp hai nguyên lực hệ hỏa và hệ thủy, là vì cố ý để đối phương khinh địch.

Rồi từ đó mà qua mặt Thạch Thiên Kiêu và Chung Lôi.

Kế đó, tìm cơ hội, một kích tất sát!

Mà giờ, kế hoạch của Diệp Phong đã thành công.

Chung Lôi, kẻ có thực lực hơi yếu đã bị tiêu diệt, thần hồn của gã cũng bị thu thập vào Phiêu Miểu Giới, chẳng mấy chốc là có thể trở thành chiến tướng bất tử.

“Quả thực ngươi rất mạnh.” Thạch Thiên Kiêu nhìn Diệp Phong, “Chỉ có điều, ngươi cho rằng mấy mánh khóe của Tiên Tôn sơ kỳ uy hiếp được ta sao? Ha!”

Hắn ta ngẩng mặt lên trời cười lớn.

Bình Luận (0)
Comment