Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Soạt soạt!
Diệp Phong ra sức bóp, hạt cát này lập tức vỡ vụn, nhưng chỉ sau một khắc đã lại hoàn hình, rất quái dị.
“Vật liệu có ký ức sao?”
Diệp Phong nhíu mày, mở sát chi nhãn.
[Tên vật phẩm: Giới nguyên tử kim khoáng]
[Phẩm giai: cấp Thiên Đạo]
[Giới thiệu: Một loại linh quáng cường đại, chính là vật cộng sinh bắt đầu sáng tạo thế giới mới, có được thiên phú tự lành, bản thân lại đủ cứng rắn, là vật liệu chủ yếu khi luyện chế tuyệt đỉnh đạo khí.]
[Ghi chú: Có thể luyện]
Nhìn đến này, Diệp Phong nhíu mày.
“Giới nguyên tử kim khoáng!”
“Đồ tốt!”
Diệp Phong nhanh chóng phóng thích thần thức, tìm kiếm bốn phía, thử đào vách tường, cuối cùng đã phát hiện một khoáng mạch màu tím vàng kéo dài hơn mười dặm ở phía xa xa.
“Lớn như thế cơ!”
Diệp Phong mừng như điên.
Nhưng nghĩ lại, hắn ý thức được đây chỉ là khoáng mạch, nhất định phải được tinh luyện xong mới có thể trở thành giới nguyên tử kim thật sự.
“Thu!”
Diệp Phong thu trọn mạch khoáng giới nguyên tử kim vào trong Phiếu Miểu Giới, dùng sức mạnh thế giới bảo vệ phòng ngừa nó bị xói mòn.
Sau đó, hắn đi vào trong bí cảnh hư không.
Nơi đây tràn đầy tinh bích cứng rắn, ẩn chứa rất nhiều bản nguyên hư không, bởi vì nó vô cùng cứng rắn, không có sức mạnh Tiên Đế cảnh hoặc Bách Kiếp cảnh thì khó mà phá vỡ được.
“Chưởng môn, xem như ngài đã về rồi.”
Khi Diệp Phong tiến vào trong bí cảnh hư không, liền có một người mềm mại nhào vào ngực cuốn theo làn gió thơm.
“Khụ khụ!”
Diệp Phong nắm tay đặt lên trán Hồ Phi Phi, đẩy nàng ra, nói: “Trong mấy ngày này, hẳn là trong bí cảnh hư không không có việc gì chứ?”
“Có!” Hồ Phi Phi bĩu môi.
“A? Chuyện gì?” Diệp Phong hỏi thăm.
“Ta nhớ ngài muốn hoảng rồi!” Hồ Phi Phi trừng mắt nhìn.
Diệp Phong: “….”
Hắn không phản bác được, nhếch miệng, ngắm nhìn bốn phía, hai tay bấm niệm pháp quyetes, thi triển “Hư không tuyệt đối”, đánh ra từng đạo khí tức kỳ dị.
Binh!
Bị những khí tức này xâm nhập, bí cảnh hư không bắt đầu chấn động, dần dần trở nên phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến matas.
“A…! Có chuyện gì vậy?”
Hồ Phi Phi kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, ta chỉ thu bí cảnh hư không lại mà thôi. Giờ là lúc quay về thành Loạn Thiên.” Diệp Phong gõ ngón tay lên trán Hồ Phi Phi.
“Hừ! Đừng có gõ ta, gõ ta đến ngốc mất!” Hồ Phi Phi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Ngươi vốn đã không thông minh, có gõ cũng không sao đâu, về thành Loạn Thiên.” Diệp Phong cười ha hả, kéo tay Hồ Phi Phi biến mất.
Còn về bí cảnh, tất cả mọi thứ đều bị Diệp Phong lấy đi rồi, lúc này chỉ còn là một cái hang rỗng to tướng dưới lòng đất thôi, không có bất cứ giá trị quan trọng nào.
Thành Loạn Thiên.
Phủ Phó Thành chủ.
Quản gia Kiều Hi Nhu đang tắm, nhè nhẹ vỗ lên da thịt như dương chi bạch ngọc, trong lòng phiền muộn vô hạn.
“Rốt cuộc lão nương kém chỗ nào chứ?”
“Ta xinh đẹp thế mà không chịu động vào, lại còn bắt ta đi tìm linh dược. Tức chết người đi được!”
“Hừ!”
Kiều Hi Nhu không ngừng bĩu môi bất mãn.
“Mà cũng mấy ngày trôi qua rồi, sao Phó Thành chủ và Diệp Phong vẫn chưa quay lại? Chẳng lẽ bọn họ bị Năng Lượng Cổ Thú Vương kéo lại hay sao?”
Kiều Hi Nhu cau mày.
“Y chết rồi!”
Một giọng nói ôn hòa vang lên, dọa cho Kiều Hi Nhu sợ hãi đứng phắt dậy khỏi bồn tắm, vừa lúc đứng đối diện Diệp Phong.
“A… biến thái!”
Kiều Hi Nhu lập tức ngồi xuống, dùng tay che bản thân.
Trong gian phòng trên mặt đất.
Diệp Phong cùng Hồ Phi Phi sóng vai đứng đó, nhìn Kiều Hi Nhu ngồi xổm trong thùng gỗ, khóe miệng giật giật.
“Ta không biết ngươi đang tắm.”
Diệp Phong nói.
Hắn thật sự không biết.
Vừa rồi hắn dịch chuyển tức thời trong lòng đất, chỉ định vị địa điểm của Kiều Hi Nhu rồi trực tiếp xé rách hư không tới, trùng hợp nghe được nàng lẩm bẩm.
Ai mà biết nàng đang tắm chứ!
“Ai nha!”
“Thì ra là Diệp Chưởng môn, chẳng lẽ ngài đã nghĩ thông suốt nên cố ý tìm đến thiếp thân vào lúc này?”
“Ồ!”
“Vừa rồi ngươi nói gì? Phó Thành chủ chết… chết rồi?”
Nói đến phần sau, sắc mặt Kiều Hi Nhu tái mét đi, một lần nữa chấn kinh đứng lên trong thùng tắm.
“Ừ, y chết rồi!”
Dứt lời, hắn ngồi lên ghế, cầm ấm trà trên bàn tự rót cho mình một ly, chậm rãi nhấm nháp.
Hồ Phi Phi đứng im tại chỗ.
Đôi mắt nàng không ngừng di động trên thân thể của mình và Kiều Hi Nhu, một lát sau, hai tay chống nạnh, nói: “Ha! Thân hình của ta tốt hơn. Bảo sao Chưởng môn thích mang theo ta bên người.”
“Phụt!”
Diệp Phong cười phụt trà.
Hắn cảm thấy có thể Hồ Phi Phi đã bị mình gõ cho ngốc rồi, nếu không làm sao có thể nói ra những lời này?
Kiều Hi Nhu xấu hổ.
Nàng nhanh chóng mặc quần áo, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phong, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
“Diệp Chưởng môn, Phó Thành chủ thật sự đã chết rồi sao?”
Hai mắt Kiều Hi Nhu lấp lóe quang mang.
“Đúng vậy, y chết rồi, mà cấm chế y thiết trí trong thức hải của ngươi cũng theo đó mà được giải khai, không phải rất tốt sao?” Diệp Phong như cười như không nói.
Kiều Hi Nhu biến sắc: “Diệp Chưởng môn biết ta bị Phó Thành chủ khống chế sao?”
“Nếu cái này ta cũng không nhìn ra, vì sao lúc trước lại từ chối lời mời song tu của ngươi? Lúc ấy, nếu ta song tu cùng ngươi, sẽ bị cấm chế của Phó Thành chủ quấn lên thân, không thể không nói, Phó Thành chủ tính toán rất sâu!”
Diệp Phong cười cười, nói.
Hắn nói vậy khiến cho Kiều Hi Nhu biến sắc, vội vàng quỳ xuống: “Diệp Chưởng môn, ta cũng là bị người ta bức bách!”
“Ta biết.” Diệp Phong gật đầu.
Có được động sát chi nhãn, hắn có thể nhìn ra được thân thể Kiều Hi Nhu có vấn đề.
Nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn giả câm giả điếc.
Cho tới khi diệt được Phó Thành chủ Nghệ Phi Tường, Diệp Phong mới nói ra bí mật này.
“Đứng lên đi! Ta sẽ không giết ngươi.” Diệp Phong nhìn Kiều Hi Nhu. “Đương nhiên có một điều kiện, đó là, ngươi phải gia nhập Phiêu Miểu Tông, trở thành một thành viên của chúng ta.”
Kiều Hi Nhu thỏa mãn điều kiện gia nhập Phiêu Miểu Tông.
Điểm này, Diệp Phong cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần phù hợp với điều kiện nhập tông, Diệp Phong chắc chắn sẽ không bỏ lõe.
Huống chi, Kiều Hi Nhu còn là Địa Tiên.
Nàng gia nhập, có thể tăng phúc không ít cho Diệp Phong đâu.