Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Thiếp thân nguyện ý gia nhập quý Tông, từ nay hiệu lực vì Diệp Chưởng môn. Ngài bảo ta làm gì ta cũng làm, nhưng… xin Chưởng môn có thể giúp ta tấn thăng Thiên Tiên rồi hẵng lấy đi nguyên âm của ta.”
Kiều Hi Nhu quỳ dưới đất thành thật nói.
Công pháp nàng tu luyện tên là “Chí nhu thủy hành quyết”, chuyên môn để cho song tu.
Môn công pháp này có một nhược điểm.
Đó là, nếu phá thân trước khi trở thành Thiên Tiên, vậy tương lai tu hành sẽ nửa bước khó đi.
Mới đầu, Phó Thành chủ Nghệ Phi Tường định bồi dưỡng Kiều Hi Nhu lên tới Thiên Tiên rồi tự mình hưởng dụng.
Nhưng Diệp Phong vừa xuất hiện, Nghệ Phi Tường liền hạ cấm chế đặc biệt trong thức hải của Kiều Hi Nhu, cũng ra lệnh cho nàng đến phục thị Diệp Phong. Một khi Diệp Phong cùng Kiều Hi Nhu song tu, hắn sẽ bị cấm chế ẩn giấu khống chế.
Như thế, xác suất giết được Diệp Phong sẽ cao hơn.
Nhưng ngàn tính vạn tính, Nghệ Phi Tường cũng không nghĩ tới định lực của Diệp Phong lại đáng sợ như thế, ngay cả Kiều Hi Nhu vũ mị ngàn vạn cũng có thể ngăn được, không đồng ý cùng nàng song tu.
Trước khi chết, thậm chí Nghệ Phi Tường còn nghi ngờ Diệp Phong không được!
“Yên tâm, ta không phải loại người như vậy.”
Diệp Phong khoát tay áo, lấy ra đại ấn Chưởng môn và danh sách Tông môn, nhìn Kiều Hi Nhu nói: “Về sau gia nhập Phiêu Miểu Tông chúng ta, ngươi chính là một thành viên của đoàn Trưởng lão.”
“Chưởng môn không lấy đi nguyên âm của ta sao?” Kiều Hi Nhu hơi kinh ngạc và ấm lòng, nhưng càng nhiều hơn là thất lạc.
Sau thời gian nửa chén trà.
Bộp!
Diệp Phong ấn đại ấn Chưởng môn xuống, cho Kiều Hi Nhu gia nhập Phiêu Miểu Tông, trở thành một Trưởng lão hoàn toàn mới.
“Tốt.”
Diệp Phong dịu dàng nhìn Kiều Hi Nhu.
“Thuộc hạ xin có lễ.” Kiều Hi Nhu chủ động đi tới bên cạnh Diệp Phong, châm trà cho hắn, trong lòng vẫn có rất nhiều nnghi hoặc, không nhịn được mà hỏi: “Chưởng môn, y chết thật rồi sao?”
“Đúng vậy, bị ta chém.” Diệp Phong gật đầu.
“Nghệ Phi Tường tính toán sâu như vậy, lớp ngoài tròng lớp trong, nhưng lại bị Chưởng môn ngài chém chết, thật đáng kinh ngạc.” Kiều Hi Nhu thoáng như nằm mơ.
“Dưới Tiên Đế cảnh, không ai cản nổi ta.”
Diệp Phong khẽ nhấp một ngụm trà, đầy tự tin tuyên bố.
“Chưởng môn uy vũ!” Kiều Hi Nhu vội vàng lấy lòng.
Hồ Phi Phi ngồi xuống một bên, chỉ chỉ chén trà bên cạnh, nói với Kiều Hi Nhu: “Cũng rót cho ta một chén đi!”
“Được rồi.”
Kiều Hi Nhu như một tiểu nương tử nhu thuận chủ động châm trà cho Diệp Phong và Hồ Phi Phi.
“Ngươi biết Thành chủ ở đâu không?”
“Không biết. Thuộc hạ chỉ biết Thạch chủ tên là Thạch Tĩnh, tu vi rất cao, nghe nói đã đạt tới Tiên Tôn hậu kỳ, những năm nay ngài vẫn luôn tiềm tu, không rõ tung tích.”
Kiều Hi Nhu lắc đầu liên tục.
“Chưởng môn, ngài đã chém Thạch Thiên Kiêu, một khi Thành chủ Thạch Tĩnh trở lại, chắc chắn sẽ ra tay với ngài. Phải làm sao mới ổn đây?”
Kiều Hi Nhu hỏi thăm.
“Ta đang muốn chờ y trở về đây! Có thế mới giải quyết hết hậu hoạn được!” Diệp Phong cười nói.
“Vậy, bây giờ nên làm gì?” Kiều Hi Nhu hỏi.
“Gần đây ta có một số việc cần làm, trước mắt cứ ở đây một thời gian ngắn đã, chờ Thạch Tĩnh xuất hiện rồi nói. Còn nữa, Nghệ Phi Tường đã chết, phủ Phó Thành chủ do ngươi quản lý.”
Diệp Phong căn dặn.
“Thuộc hạ hiểu!” Kiều Hi Nhu khẽ gật đầu.
Một lát sau.
Kiều Hi Nhu rời phòng, dựa theo mệnh lệnh của Diệp Phong, thu dọn sạch sẽ bảo vật trong phủ Phó Thành chủ.
Bản thân Diệp Phong tiến vào Phiếu Miểu Giới.
Trước một tòa sơn mạch.
Diệp Phong xuất hiện.
Trên bãi đất trống trước mặt có một khoáng mạch màu tím vàng kéo dài hơn mười dặm, chính là mỏ giới nguyên tử kim.
“Trang thủ hẵng còn sớm, cứ tinh luyện trước đã.”
Diệp Phong nói nhỏ.
Hắn vươn tay, lòng bàn tay xuất hiện một mỏ giới nguyên tử to bằng đầu người, bắt đầu luyện hóa.
Xuy xuy xuy!
Vô số tạp chất bị đốt thành hư vô, còn lại chỉ còn hai loại đồ vật.
Một là kim loại thể lỏng màu tím vàng ánh kim.
Vật này chính là giới nguyên tử kim thuần túy.
Một loại khác là đất cát vụn màu kim loại, là mẫu thể của mỏ giới nguyên tử kim, có thể hình thành linh quáng, dùng để sản xuất giới nguyên tử kim liên tục không ngừng.
Đương nhiên, tốc độ sản xuất cực kỳ chậm chạp.
Vạn năm cũng chỉ có thể sinh ra được nửa tấc linh quáng.
Diệp Phong không ngừng tiến hành tinh luyện.
Bình quân, một mét khối mỏ giới nguyên tử kim mới có thẻ tinh luyện ra được một viên giới nguyên tử kim to bằng hạt đậu nành, trọng lượng ước chừng một cân.
“Tiếp tục luyện!”
Diệp Phong tăng thêm cường độ đạo hỏa, tiếp tục tinh luyện.
Bảy ngày sau.
Diệp Phong luyện hóa một đoạn mỏ giới nguyên tử kim, thu hoạch được một trăm triệu cân giới nguyên tử kim, hình thành một khối kim loại màu tím vàng vuông vức dài chừng hơn ba mét, lơ lửng giữa không trung.
“Một khối giới nguyên tử kim lớn như thế là đủ rồi.”
Diệp Phong khẽ nhếch khóe miệng.
“Luyện cho ta!”
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, không ngừng đánh ra pháp quyết vào giới nguyên tử kim cho nó hòa tan ra, thành một quả cầ kim loại nóng bỏng, tỏa ra hào quang tím vàng lóa mắt.
Xa xa nhìn lại, như một vòng thái dương màu tím vàng.
Chát!
Diệp Phong nắm một cái vào giữa hư không, lấy một viên giới nguyên tử kim to bằng đầu nắm tay ra ngoài.
Sau đó, hắn bắt đầu luyện khí!
Giới nguyên tử kim là vật liệu luyện khí cấp thiên đạo.
Khi sử dụng vật này để luyện khí hoàn toàn không cần thêm nguyên liệu nào khác, chỉ dùng giới nguyên tử kim thuần túy là có thể luyện đươc, làm như vậy mới có thể tối đa hóa uy lực của giới nguyên tử kim.
“Trước tiên làm một thanh kiếm đã!”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn thu lại số giới nguyên tử kim còn lại, ngưng tụ Trấn Giới Ấn dùng tạm làm búa, không ngừng gõ lên giới nguyên tử kim, khiến cho nó biến hình, dần dần trở thành một phôi kiếm.
Nó chỉ dài một thước, rộng hai tấc.
Kiếm này nhìn qua có hình giọt nước, cực kỳ xinh đẹp.