Chương 1611: Tử Kim Thần Kiếm náo động
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Nếu dùng giới nguyên tử kim để chế tạo thành kiếm, vậy sẽ phải đặt một cai tên cho xứng với nó.”
“Gọi là… Tử Kim Thần Kiếm đi!”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Hắn biết mình là tên phế vật đặt tên.
Nhưng cái tên Tử Kim Thần Kiếm này hay lắm rồi, bao hàm đủ hết mọi ý nghĩa.
Không bao lâu sau.
Diệp Phong dừng đập.
Lúc này Tử Kim Thần Kiếm vẫn là phôi kiếm.
Nó còn chưa khai phong, bề ngoài không có các loại lạc ấn phù văn, thuộc về trạng thái nguyên sơ nhất.
Nhưng dù vậy, nó cũng đủ cứng rắn.
Đây chính là tính chất của giới nguyên tử kim.
Keng!
Diệp Phong vung vẩy Tử Kim Thần Kiếm, ra sức đánh xuống một cái, một tôn tiên bảo bản mệnh Thiên Tiên cường giả liền bị chém làm hai khúc.
“Rất tốt!”
“Tiếp theo sẽ bắt đầu khắc lạc ấn trận văn.”
“Sắc bén, cứng rắn, tăng phúc…”
“Ta muốn khắc trận văn cho Tử Kim Thần Kiếm bao gồm tất cả thuộc tính, khiến nó được gia tăng trên mọi phương diện.”
Diệp Phong thầm nghĩ.
Hắn đưa tay phải ra, dùng sức mạnh thế giới, đạo hỏa, sức mạnh pháp tắc và nhiều loại sức mạnh nữa ngưng tụ tại đầu ngón tay, gia phúc cho ngón tay cứng rắn đến mức không thể phá vỡ, cho dù là Tiên Tôn cũng có thể nhẹ nhàng xuyên qua.
Có thế mới có thể khắc họa trận văn bên ngoài Tử Kim Thần Kiếm.
Xèo xèo!
Diệp Phong khắc họa trận văn, bề mặt Tử Kim Thần Kiếm dần dần cháy xèo xèo, không ngừng có sương mù màu tím bốc lên, trôi nổi bốn phía, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại dung nhập vào trong thân kiếm.
Cho dù Diệp Phong khắc họa cỡ nào, trọng lượng Tử Kim Thần Kiếm cũng không thay đổi, vẫn đủ trăm vạn cân.
Với người tu hành, trọng lượng này đã là nhẹ lắm rồi.
Nhưng Tử Kim Thần Kiếm không lợi hại nhờ vào trọng lượng, mà là vì sự cứng rắn và sắc bén của bản thân nó, cùng với trận văn tăng phúc trên thân kiếm.
Keng!
Diệp Phong nhẹ nhàng miết ngón tay bên ngoài Tử Kim Thần Kiếm, có âm thanh thanh thúy vang lên.
“Âm thanh thanh thúy, có nghĩa trạng thái rất tốt.”
Diệp Phong tiếp tục khắc họa.
Ầm ầm!
Trên trời bắt đầu có lôi đình xuất hiện.
Trận văn Diệp Phong khắc họa cũng rất cao cấp, bất kỳ đạo trận văn nào thành hình cũng có thể dẫn tới lôi kiếp.
Bởi vậy, Diệp Phong chỉ có thể vừa độ kiếp vừa khắc họa.
Quá trình này kéo dài ròng rã một tháng.
Một ngày này.
Diệp Phong khoanh chân ngồi trên Trấn Giới Bi, nhìn thanh đoản kiếm màu tím vàng dài một thước lơ lửng trước mặt, dùng tay nhẹ nhàng phe phẩy bề mặt của nó, có thể cảm giác được trận văn phức tạp như mạch thế giới.
“Rất tốt!”
Diệp Phong rất hài lòng với Tử Kim Thần Kiếm lúc này.
Mặc dù nó còn không phải bản cuối cùng, thậm chí vẫn còn ở giai đoạn kiếm phôi, nhưng uy lực đã kinh khủng lắm rồi.
Tùy ý chém ra một kiếm cũng có thể uy hiếp Tiên Tôn.
“Nên ra thôi.”
Diệp Phong treo Tử Kim Thần Kiếm bên hông, nhìn thấy ba người Thanh Nguyên Cổ Thánh, Kiêu Dương Cổ Thánh, Ngô Kiếm Trưởng lão đang đấu địa chủ trong Mông gia bảo.
Càng xa hơn nữa.
Hpp đang đấu dế.
Diệp Phong cực kỳ bất đắc dĩ với hành vi cá ướp muối của bọn họ.
Soạt.
Hắn xé rách hư không, xuất hiện tại thành Loạn Thiên.
Bốn phía là khuê phòng của Kiều Hi Nhu.
Vừa xuất hiện, Diệp Phong đã ngửi thấy mùi hương xử nữ, Kiều Hi Nhu không hổ là nữ tử tuyệt mỹ tu luyện “Chí nhu thủy hành quyết”, thật sự là nhân tuyển song tu tốt nhất.
Nhưng Diệp Phong chịu đựng được.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, liền phát hiện Kiều Hi Nhu đang nằm ngheeng trên ghế trúc, như đang nghỉ ngơi.
“Ồ, không thích hợp!”
Diệp Phong phát hiện, không ngờ Kiều Hi Nhu lại đang hôn mê.
Hắn vội vàng đặt nắm tay lên giữa hai mày nàng, thôn phệ ảnh hưởng trái chiều với cơ thể đối phương, nhờ đó Kiều Hi Nhu mới tỉnh lại.
“Chưởng môn… Sao ta lại ngủ thiếp đi thế này?”
Kiều Hi Nhu ngồi thẳng lại, dụi dụi hai mắt vẫn còn ngái ngủ, không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Thành Loạn Thiên có biến!”
Diệp Phong trầm giọng nói.
Trong không khí tràn ngập mê thần hương, dược hiệu rất khủng bố, từ Thiên Tiên cảnh trở xuống tất cả đều không chịu nổi, chỉ cần ngửi một hơi thôi sẽ hôn mê ngay lập tức.
“Đi theo ta!”
Diệp Phong lôi kéo Kiều Hi Nhu ra khỏi khuê phòng, xuất hiện trong đại viện phủ Phó Thành chủ, cũng dẫn dần bay lên không trung.
Cúi đầu nhìn xuống.
Có thể nhìn thấy cả thành Loạn Thiên đều bị bao phủ bởi một màn sương mù màu tím, khiến cho tất cả mọi người đều ngã dưới đất, rơi vào trạng thái ngủ say.
“Khặc khặc khặc!”
“Giết sạch bọn chúng!”
Trên bầu trời, có một bóng trắng quỷ dị rơi xuống, chia ra làm vô số đạo, nhào tới những người tu hành té xỉu dưới đất, chớp mắt đã cắn nát, nuốt trọn bọn họ.
Ầm!
Ngay sau đó, những cái bóng trắng này vỡ ra, hóa thành từng sợi sương mù phóng lên trời.
Trên bầu trời.
Một tòa pháp trân quỷ dị dần dần thành hình
“Đây là thủ đoạn gì?”
Kiều Hi Nhu nhìn thấy mọi chuyện mà trợn tròn hai mắt.
Nàng chỉ là một Địa Tiên, căn bản chưa từng thấy trận chiến thế này, đã bị dọa cho không biết làm sao.
“Đây là trận pháp hiến tế!”
Diệp Phong cau mày nói.
Một khắc sau.
Một bóng hình vĩ ngạn bỗng nhiên xuất hiện, đứng giữa trung tâm tòa pháp trận trên không kia, cầm trong tay một cây hồng đăng vỡ vụn, ánh mắt tràn đầy vẻ bi thương.
“Con ơi, con chết thảm quá!”
Người này ngửa mặt lên trời gào thét.
Diệp Phong nhươn mày nhìn người kia.
[Tên: Thạch Tĩnh]
[Phẩm giai: Tiên Tôn hậu kỳ]
[Pháp tắc: U hồn pháp tắc]
[Số lượng pháp tắc: Chín mươi lăm sợi]
[Ghi chú: Là Thành chủ thành Loạn Thiên, thực lực cường đại]
“Là Thành chủ Thạch Tĩnh!”
Kiều Hi Nhu vừa thấy người kia, hoa dung thất sắc.
Trên bầu trời.
Thành chủ thành Loạn Thiên, Thạch Tĩnh nghe thấy tiếng nói thì lập tức nhìn xuống, vừa thấy Diệp Phong, lập tức tràn đầy sát khí.
“Diệp Phong! Là ngươi giết nhi tử của bổn tôn. Ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Thạch Tĩnh gầm thét lên.
“Giết ta? Xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã.”
Diệp Phong vỗ vỗ vai Kiều Hi Nhu, thân ảnh nhòa di rồi nhanh chóng tiến vòa Phiếu Miểu giới, đồng thời thông qua một màn ánh sáng xem xét tình huống bên ngoài.
“U hồn!”
Thạch Tĩnh bấm pháp quyết bằng cả hai tay, pháp trận dưới chân đột nhiên bắt đầu cuồng bạo, phát ra vô số cái bóng màu trắng quỷ dị phô thiên cái địa lao tới Diệp Phong.
“Bạt Kiếm Thuật!”
Tay trái Diệp Phong nắm chặt vỏ kiếm, tay phải đưa sang nắm chặt chuôi kiếm, ra sức rút kiếm.
Choeng!
Một đạo kiếm mang màu vàng tím phóng lên tận trời, chém u hồn đầy trời của Thạch Tĩnh thành hư vô.
“Kiếm ý rất sắc!”
Thạch Tĩnh dậm mạnh bước chân, vô số u hồn lao xuống thành Loạn Thiên, xóa bỏ nốt toàn bộ người tu hành còn lại, hóa thành năng lượng bàng bạc gia trì cho trận pháp của lão.
Soạt!
Khí thế của lão tăng vọt gấp đôi, chính thức bước vào cảnh giới Tiên Tôn đỉnh phong, lấy ra một đan lô bảo vật cấp Tiên Tôn, đưa lên miệng thổi một ngụm.
Gào rú!
Cuồng phong nhanh chóng càn quét hư không!
U hồn hợp thành mười chiến tướng quỷ dị, mỗi kẻ đều cầm loan đao móc ngược, bổ về phia Diệp Phong.
“Bạt Kiếm Thuật!”
Diệp Phong nhanh chóng tránh khỏi, sau khi khôi phục hao tổn thì lập tức chém ra mười đạo kiếm mang lăng lệ, bổ nát số u hồn này/
Nhưng!
U hồn vẫn không tiêu tán.
Bọn chúng hóa thành sương mù, chớp mắt đã nuốt hết Diệp Phong, xâm nhập vào thức hải của hắn, rồi dẫn pháp nổ tung.
Ầm!
Toàn thân Diệp Phong nổ tung, ngay cả Tử Kim Thần Kiếm cũng bị tung bay đâm vào một ngọn núi, không ngừng rung động.
“Một Diệp Phong nho nhỏ, không có gì hơn!”
Thạch Tĩnh cười nhạo, một trận bàn cổ xưa xuất hiện trong tay, trên bề mặt có mấy trăm điểm sáng đang lóe lên.
“Mặc dù con ta đã vẫn lạc, nhưng bố cục của bổn tôn đã thành công, chỉ cần ta mở ra đại trận hiến tế, có thể xóa gần hết sinh linh trong cấm địa Thiên Lan chỉ trong chớp mắt, dẫn tiến tiếp dẫn cho Tiên Đế!”
“Đến khi ấy, ta có thể rời khỏi nơi này.”
Thạch Tĩnh nhìn trận bàn trong tay, cười khằng khặc quái dị.
“Thì ra đây chính là kế hoạch của ngươi.”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, khiến cho Thạch Tĩnh tái mặt, con ngươi co rút lại.
“Hử? Ngươi không chết?”
Thành chủ thành Loạn Thiên Thạch Tinh đột nhiên quay lại, nhìn thấy Diệp Phong cầm Tử Kim Thần Kiếm đứng cách mình không xa, toàn thân lông tóc không thương, khí thế cũng không hạ.
Trạng thái toàn thân vẫn ở đỉnh phong.
“Nếu ta chết dễ vậy thì cũng không giết được Nghệ Phi Tường.” Diệp Phong cười lạnh.
“Nghệ Phi Tường… chết rồi?”
Thạch Tĩnh trợn tròn hai mắt, vội vàng thả ra thần thức thăm dò bốn phía, mới ý thức được không phát hiện thấy khí tức của Nghệ Phi Tường nữa.
Không chỉ thế.
Cấm địa Thiên Lan còn bớt đi mười vị Địa Tiên và Thiên Tiên!
Thường này những vị này đều bế quan hoặc tĩnh dưỡng trong một số nơi bí ẩn, nhưng không ngờ hiện tại lại hoàn toàn biến mất.
“Chuyện gì xảy ra?”
Thạch Tĩnh nhìn sang Diệp Phong: “Những tiên cảnh đã biến mất kia đều là do ngươi giết?”
Diệp Phong lắc đầu nói: “Nếu ngươi đang nói đến hơn mười vị Địa Tiên và Thiên Tiên đang ẩn thế kia, thì bọn họ đã bị Npt giết, sau đó Npt bị ta giết.”
“Ngươi có thể giết Npt?”
Thạch Tĩnh cười nhạo: “Y là Tiên Tôn trung kỳ đấy, thực lực không yếu đâu, kể cả là ta cũng không chắc có thể xóa sổ được y. Chỉ bằng ngươi? Ngươi không làm được!”
Nghe vậy, Diệp Phong cười.
Xem ra Npt ẩn tàng vô cùng tốt, đến Thạch Tĩnh cũng không biết được y có được phân thân độc giác năng lượng cổ thú vương, một khi dung hợp liền có thể tiến vào cảnh giới Tiên Tôn hậu kỳ.
“Những năm này ngươi đi đâu thế? Hẳn là vẫn đang chuẩn bị cái gọi là đại trận hiến tế kia phải không?” Diệp Phong hỏi.
“Liên quan gì tới ngươi? Nhưng bây giờ bổn tôn đã đại công cáo thành, cũng không sợ nói cho ngươi.” Thạch Tĩnh cười lên dữ tợn, chỉ chỉ trận bàn trong tay.
“Những năm này, bổn tôn đã nghiên cứu ra một phương pháp, đó chính là mở ra đại trận hiến tế, trong chớp mắt hiến tế hơn bảy phần sinh linh trong cấm địa Thiên Lan, có thể triệu hoán Tiên Đế. Đến lúc đó, không chỉ có ngươi sẽ bị Tiên Đế nghiền chết, bổn tôn cũng có thể rời đi.”
Nói đến đây, Thạch Tĩnh phách lối ra mặt.
“Đáng tiếc, con của ngươi không đi được.” Diệp Phong cười nói.
Nghe vậy, Thạch Tĩnh nổi giận dậm chân.
“Diệp Phong! Ngươi giết con ta, bổn tôn không thể tha cho ngươi! Không cần Tiên Đế ra tay, ta cũng có thể nghiền xương ngươi thành tro, tế điện anh linh con ta trên trời!”
Dứt lời, Thạch Tĩnh giết ra.
“Lĩnh vực u hồn!”
Thạch Tĩnh tiến đến bên cạnh Diệp Phong, phóng xuất ra vô số u hồn màu trắng, hóa thành vô số luồng khí xoáy bay ra.
Vèo vèo vèo!
Hư không bị những luồng khí u hồn này xoáy nuốt hết, khiến cho bốn phía xuất hiện một vùng lĩnh vực tối tăm, chính Diệp Phong cũng bị khóa cứng trong đó.
Cho dù hắn chạy đi cũng sẽ bị đuổi giết.
“Bí thuật tỏa hồn sao?”
Diệp Phong nắm chặt Tử Kim Thần Kiếm trong tay, thôi động cực hạn khoái kiếm học từ Kiếm Nam Nhất, chớp mắt đã bổ ra kiếm ảnh màu tím vàng đầy trời, uy lực đáng sợ.
Choeng!
Vô số u hồn bị chém làm thai nửa.
Nhưng bon chúng nhanh chóng hóa thành một mảnh sương mù, nuốt hết cả Diệp Phong, thâm nhập vào mỗi một góc trong cơ thể, chớp mắt mẫn diệt.
Phụt!
Thân thể Diệp Phong đột nhiên sụp đổ.
Ngay cả thần hồn cũng cảm thấy như bị xé rách một cách quỷ dị.
“A! Dù ngươi có thể giết Npt, dù chiến lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới Tiên Tôn hậu kỳ, cũng sẽ bị một kích này xóa bỏ” Thạch Tĩnh nhìn hư không chẳng còn ai, cười lạnh.
Sau đó, lão bắt đầu phát động đại trận hiến tê.
“Thiên Địa Vô Cực, hiến tế vạn vật!”
Thạch Tĩnh cắn nát ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu tươi vài mỗi một điểm sáng trên trận bàn, hoàn toàn kích hoạt trận bàn.
Ông!
Pháp trận ánh sáng dưới chân lão nhanh chóng khuếch tán, như một sóng năng lượng xung kích, chớp mắt đã càn quét cả cấm địa Thiên Lan.
“Đây là cái gì?”
“Khí tức kỳ lạ quá, nghe rất chua.”
“Chẳng lẽ ngày tận thế đã tới?”
Khắp các nơi trong cấm địa Thiên Lạ, có không ít người tu hành trong các pháo đài cổ đi ra, nhìn lên màn sáng trên trời, phần lớn là nghi hoặc, cũng có người cảm thấy bất an.