Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lão dẫm lên hư không, trận pháp ánh sáng bên dưới liên tục tuôn ra sức mạnh gia trì cho bản thân.
Ngay sau đó.
Một cỗ sức mạnh kinh khủng nổ tung.
Dù là Hồ Phi Phi hay chiến tướng bất diệt đều bị đập bay, thân thể nứt ra, suýt nữa thì sụp đổ.
“Cực hạn khoái kiếm!”
Diệp Phong thừa cơ xuất thủ.
Tử Kim Thần Kiếm chém ra kiếm mang đầy trời, mỗi một kiếm đều chính xác trúng vào vết thương trên người Thạch Tĩnh.
“A!”
Thạch Tĩnh kêu thảm, nhưng lão cũng là một kẻ cứng rắn, hai tay kết ấn đánh ra một đạo thủ ấn hình tam giác, nhắm chính giữa mi tâm Diệp Phong, đánh hắn bay ra ngoài.
Trong hư không.
Diệp Phong cùng mấy chục vị cường giả liên tục tấn công, không ngừng khiến Thạch Tĩnh bị thương, khiến cho lão không ngừng bại lui, sắp mất mạng đến nơi rồi.
“Xem ra không cần Nhất Niệm cũng có thể giết lão.”
Diệp Phong thầm nghĩ.
Hắn vốn định sử dụng Nhất Niệm, nhưng vì sức mạnh pháp tắc trong cơ thể tạm thời không có tiến bộ, khiến cho uy lực của môn pháp tắc thần thông này không tăng thêm tí nào.
Mặc dù nếu thi triển ra vẫn có thể quét ngang Thánh Cảnh.
Nhưng đối mặt với cường giả Tiên Tôn đỉnh phong như Thạch Tĩnh này, hiệu quả của pháp tắc thần thông Nhất Niệm không thể mạnh như trước kia, mặc dù vẫn có thể giết, nhưng không thể chỉ trong chớp mắt được.
Soạt!
Diệp Phong trốn vào trong hư không, tiến tới bên cạnh Thạch Tĩnh, cầm Tử Kim Thần Kiếm trong tay ra sức bổ ngang, bổ cổ người này ra.
“Chuyển rời thương thế!”
Thạch Tĩnh che cổ, nhe răng cười với Diệp Phong bên cạnh, u hồn trên thân tràn toàn bộ vào trong cơ thể Diệp Phong, khiến cho vết thương trên người mình cũng chuyển sang thân thể Diệp Phong.
Soạt!
Diệp Phong phát hiện cổ mình tự nhiên bị cắt một đường, toàn thân đầy vết thương, y hết vết thương trên người Thạch Tĩnh ban nãy.
Mà bây giờ trên người Thạch Tĩnh chớp mắt đã lành lặn hoàn toàn.
“Không nghĩ tới sao?”
Thạch Tĩnh nhe răng cười. “Đây chính là thiên phú bản mệnh của ta, có thể chuyển di vết thương trên cơ thẻ mình cho người bên cạnh.”
Dứt lời hai tay lão kết ấn, đập vào mi tâm Diệp Phong.
Ầm!
Diệp Phong sụp đổ, hóa thành một mảnh hư vô.
Các cường giả Hồ Phi Phi nhanh chóng ra tay, lại lần nữa đánh Thạch Tĩnh bị thương. Nhưng người này lại lần nữa thi triển thiên phú “Chuyển rời thương thế”, khiến cho bọn Hồ Phi Phi đều bị thương.
“Chết đi cho ta!”
Thạch Tĩnh thôi động pháp tắc u hồn đến cực hạn, vô số sóng xung kích chấn động ra ngoài, cuối cùng đã phá vỡ Hồ Phi Phi và các chiến tướng bất diệt, làm sạch bốn phía hư không.
“Ha ha, ha ha ha!”
“Ta là vô địch!”
Thạch Tĩnh ngửa mặt lên trời cười to.
Thân là Tiên Tôn vố số năm, lão há có thể không có thủ đoạn bảo mệnh?
Nghệ Phi Tường giỏi về tính toán, đặt bẫy tầng tầng lớp lớp.
Mà Thạch Tĩnh thì khác. Lão dựa vào thực lực cứng rắn của bản thân mới có thể quét ngang vô số cường địch, trở thành Thành chủ thành Loạn Thiên, thống trị toàn bộ cấm địa Thiên Lan.
“Hay cho một chiêu chuyển rời thương thế!”
Diệp Phong lại lần nữa xuất hiện, đứng bên cạnh Hồ Phi Phi.
Còn mấy chiến tướng bất diệt Nghệ Phi Tường, vì vừa rồi đã bị Thạch Tĩnh đánh nát, nên còn phải ở trong Trấn Giới Bi bổ sung năng lượng một thời gian ngắn nữa mới có thể đi ra ngoài.
Chiến tướng bất diệt bất tử bất diệt.
Nhưng bọn họ không thể phục sinh chỉ trong chớp mắt.
“Còn chưa chết sao?”
Thạch Tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phong và Hồ Phi Phi, con ngươi co rụt lại.
“Chúng ta không chết được.” Diệp Phong nói.
“Ngươi chết rồi chúng ta cũng chưa chết nữa.” Hồ Phi Phi hóa thành hình người, hai tay chống nạnh cười ha ha.
“Không thể nào!” Thạch Tĩnh nghiến răng nghiến lợi. “Mặc kệ các ngươi là ai cũng không thể bất tử. Cái gọi là thân bất tử cũng chỉ là ký thác thần hồn vào một nơi nào đó, xuất hiện bên ngoài, tương đương với phân thân, chứ không phải bất tử thật sự.”
Nói đến đây, sắc mặt Thạch Tĩnh lạnh đi.
“Chờ ta tìm được thần hồn của các ngươi, nhất định sẽ phá hủy thật dữ dội, cho các ngươi cảm nhận một chút tư vi tử vong.”
Dứt lời, Thạch Tĩnh lại lần nữa ra tay.
Lão giơ bàn tay lên, đánh mạnh vào lồng ngực Diệp Phong, pháp tắc u hồn vô tận xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Phong, tìm kiếm thần hồn của hắn, nhưng lại phát hiện căn bản không thể định vị được.
“Ồ!”
Thạch Tĩnh sửng sốt.
“Đừng tìm, căn bản thần hồn của ta không ký thác vào địa phương khác, mà vẫn luôn ở trong bản thể.” Diệp Phong nắm chặt Tử Kim Thần Kiếm, ra sức đâm ra.
Phụt phụt!
Thạch Tĩnh bị một kiếm của Diệp Phong đâm xuyên thấu lồng ngực.
“Lực phá vạn pháp!” Hồ Phi Phi theo sát, hóa thành hình thái Thánh Hồ mười đuôi, một trảo đập vào giữa mi tâm Thạch Tĩnh, đấp cho lão bay vèo ra ngoài, toàn thân rạn kín.
Lúc sau song phương tiếp tục đại chiến.
Diệp Phong cũng không sử dụng Nhất Niệm, dùng nó không đánh lại được vị Tiên Tôn đỉnh phong Thạch Tĩnh này.
“Chưởng môn, vì sao không dùng Nhất Niệm?”
Hồ Phi Phi bên cạnh không nhịn được mà truyền âm hỏi.
“Vô dụng!” Diệp Phong lắc đầu. “Mặc dù uy lực của Nhất Niệm rất mạnh, có thể nghiền ép Thạch Tĩnh, nhưng người này lại có bản mệnh thiên phú là chuyển rời thương thế, có thể chuyển lên người ta, dùng cũng vô dụng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng phải là không giết được lão sao?” Hồ Phi Phi cảm thấy rất khó chịu.
“Giết được. Nhưng trước mắt cần loại bỏ thiên phú bản mệnh của Thạch Tĩnh, có thế mới xóa được lão.” Diệp Phong nói.
Hắn thử dùng động sát chi nhãn, nhưng không có hiệu quả.
Bản mệnh thiên phú của Thạch Tĩnh ẩn tàng rất sâu, bản nguyên cung cấp loại thiên phú này biến hóa liên tục, khó mà bắt giữ.
Trừ phi, Diệp Phong phải hao tốn đủ thời gian để thôi diễn.
Nhưng hiện tại căn bản không đủ thời gian.
Diệp Phong cảm thấy tối thiểu mình cần thôi diễn vài ngày mới có thể tìm được biện pháp xóa bỏ thiên phú bản mệnh của Thạch Tĩnh.
Choeng!
Diệp Phong thuấn di tới sau lưng Thạch Tĩnh, lại đâm một kiếm sau lưng, cũng thừa cơ Thạch Tĩnh vẩy ra áu tươi, đón lấy, dùng sức mạnh thế giới phong ấn, không tiến vào trong Phiếu Miểu giới.