Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Diệp Phong, thu lấy máu của ta cũng vô dụng.”
“Cho dù là ngộ tính cấp Tiên Đế cũng chưa chắc đã có thể thôi diễn ra được nhược điểm của bổn tôn. Ngươi, không giết được ta đâu!”
“Đừng có nằm mộng, ha ha ha!”
Thạch Tĩnh nhạy cảm, biết Diệp Phong lấy máu của mình, nhưng căn bản không cần lo lắng.
Máu của lão sẽ chết đi rất nhanh.
Trước khi huyết dịch chết đi, cho dù là Tiên Đế cũng không thể thôi diễn ra được phương pháp ra được phương pháp phá giải bản mệnh thiên phú chuyển rời thương thế của ta.
Thạch Tĩnh rất tự tin vào chuyện này.
Năm đó, lão chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, chỉ dựa vào thiên phú bản mệnh chuyển rời thương thế này mà khiến cho một vị Tiên Đế bị thương, chiến tích lừng lẫy.
Về sau, vì không bị Tiên Đế phong ấn, Thạch Tĩnh không thể không chạy ra khỏi Tiên giới, tiến vào cấm địa Thiên Lan.
“Đúng là ta đang muốn tìm phương pháp phá giải đấy!” Diệp Phong lạnh lùng, tu lấy rất nhiều máu tươi của Thạch Tĩnh, phong ấn rồi thu vào trong Phiếu Miểu giới.
“Vô dụng! Thạch Tĩnh giễu cợt.
Soạt!
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Trên bầu trời.
Vô số sóng cả lăng lệ xuất hiện.
Bọn chúng hóa thành lưỡi đao sắc bén, từ trên trời bổ xuống từng sinh linh của cấm địa Thiên Lan, khiến cho toàn bộ thế giới nháy mắt đã thủng trăm ngàn lỗ.
Vô số người kêu rên đau khổ, vẫn lạc ngay tại cỗ.
Mạnh như Thiên Tiên cũng không thể ngăn cản.
“Vì sao lại muốn giết chúng ta?”
“Ta không cam tâm!”
Trước khi chết, vô số người tu hành ngửa mặt lên trời rên rỉ, sau đó liền bị sóng khủng bố xé rách.
“Ha ha ha!”
Thấy thế, Thạch Tĩnh điên cuồng cười to.
“Diệp Phong, các ngươi chết chắc!”
“Đại trận hiến tế của ta đã được kích hoạt triệt để, tiêp theo, ít nhất bảy phần sinh linh của cấm địa Thiên Lan đều sẽ chết, đại cục bổn tôn bố trí vạn năm cuối cùng đã thành công!”
“Tiếp theo, Tiên Đế Tiên giới sẽ giáng lâm!”
“Ngươi sẽ phải chết!”
“Mà ta, sẽ được Tiên Đế tiếp dẫn đưa về Tiên giới!”
Thạch Tĩnh càng điên cuồng lên.
Lão không ra tay ngăn cản, để mặc cho Diệp Phong cùng Hồ Phi Phi tấn công, khiến cho bản thân bị thương nặng, nhưng vẫn không chết.
“Dừng tay đi.”
Diệp Phong lại tấn công, Hồ Phi Phi bên cạnh rời khỏi hình thái chiến đấu cấp năm, khôi phục hình người.
“Các ngươi không giết được ta, giờ hãy dừng tay, hưởng thụ phồn hoa thế giới cuối cùng mới là lựa chọn chính xác.”
Thạch Tĩnh nhe răng cười.
Lão bị Diệp Phong đánh cho bị thương nặng, không ngừng nôn ra máu, toàn thân la liệt vết thương, bộ dáng ấy muốn thảm cỡ nào thì thảm cỡ đó.
“Ta rất tò mò, nếu ngươi đã có thiên phú bản mệnh chuyển rời thương thế, vì sao con trai ngươi Thạch Thiên Kiêu lại không có? Chẳng lẽ y không phải con ruột của ngươi?” Diệp Phong giễu cợt.
“Thằng nhãi ranh! Dám làm loạn đạo tâm của ta!”
Thạch Tĩnh khó thở, lại nôn ra búng máu lớn.
Thạch Thiên Kiêu là con của lão, con ruột!
Đồng thời, cũng là đứa con độc nhất của lão, nhưng lại bị Diệp Phong giết chết, khiến cho Thạch Tĩnh vô cùng đau khổ.
“Tổn thương tâm lý này, chắc hẳn ngươi không thể chuyển rời nhỉ?” Diệp Phong cười nói.
“Da ha, nhanh mồm nhanh miệng!” Thạch Tĩnh cắn răng, nói: “Nhưng hiện tại ngươi có thể phách lối, chờ Tiên Đế tiên giới giáng lâm, chắc chắn ngươi sẽ phải chết.”
“Ngươi không sợ Tiên Đế giáng lâm cũng có thù với ngươi sao?” Diệp Phong ôm cánh tay chậm rãi hỏi.
“Chuyện năm đó đều là hiểu lầm. Hiện giờ ta đã không sợ nữa, nếu nàng biết ngươi giết con ta, chắc chắn sẽ muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”
Thạch Tĩnh càng nổi điên hơn.
Soạt!
Trên mặt đất, có vô số sinh linh bị cướp mất hồn mất vía, hóa thành năng lượng thuần túy phóng lên trời, ngưng tụ thành một trận pháp triệu hoán vô cùng to lớn nối tới Tiên giới.
“Thạch Tĩnh, ngươi giấu hài tử của bổn Đế ở đâu rồi?” Không bao lâu sau, trên hư không vọng tới âm thanh lạnh lùng của nữ tử.
“Nữ Tiên Đế?” Diệp Phong sửng sốt một chút.
Hài tử?
Chẳng lẽ… Thạch Thiên Kiêu là nhi tử của Thạch Tĩnh cùng vị nữ Tiên Đế này?
Nếu là thế thật thì… cũng không có gì khó hiểu!
Trên bầu trời.
Một tòa vòng xoáy từ năng lượng thuần túy tạo thành chậm rãi hiển hiện, tản mát ra khí tức kỳ dị, mở ra cánh cửa tiến vào thế giới hư ảo, nối thẳng tới Tiên Giới.
Thềm đá màu tím nhạt chậm rãi từ Tiên Giới rơi xuống.
Trên đó.
Có một nữ tử tóc trắng mặc váy dài màu tím chậm rãi bước xuống. Nàng toàn thân hư ảo, ánh mắt lăng lệ, khí chất cao quý, như một Nữ Đế coi thường tất thảy!
Diệp Phong lập tức nhìn sang.
[Phong hào: Tử La Tiên Đế]
[Phẩm giai: Bách Kiếp cảnh]
[Trạng thái: Một đạo thần hồn phân thân]
[Ghi chú: Là một trong rất nhiều Tiên Đế trên Tiên Giới, là mẫu thân của Thạch Thiên Kiêu]
Xem tới đây, Diệp Phong thầm nghĩ: “Quả nhiên.”
Thạch Thiên Kiêu quả thật là nhi tử của Thạch Tĩnh và vị nữ Tiên Đế tóc trắng này, còn tại sao hai phu thê họ lại tách ra, Thạch Tĩnh phải mang theo Thạch Thiên Kiêu tiến vào cấm địa Thiên Lan thì Diệp Phong cũng không hiểu.
Nhưng những điều này đều không quan trọng.
“Tử La, xem như nàng đã đến”
Thạch Tĩnh chỉ chỉ vào mình, lại nhìn sang Diệp Phong phía xa xa, đột nhiên khóc lóc đau khổ mách: “Ngươi biết không, vì bảo vệ Thiên Kiêu, ta bị kẻ này đánh thành ra thế này đây!”
Nghe vậy, Diệp Phong ngạc nhiên vô cùng.
“Con mẹ nó! Kỹ thuật diễn còn siêu hơn cả mình!”
Diệp Phong không khỏi bĩu môi.
“Con ta đâu?” Thần thức kinh khủng của Tltd lập tưc tỏa ra bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện ra khí tức của Thạch Thiên Kiêu, bà ta chợt biến sắc, vươn tay, bóp chặt cổ Thạch Tĩnh.
“Bị hắn giết!” Thạch Tĩnh chỉ sang Diệp Phong.
Soạt soạt!
Tltd lập tức bóp nát hư không, ném Thạch Tĩnh sang một bên, hai tay bấm niệm pháp quyết, khiến cho từng tia từng sợi khí tức từ bốn phía vọt tới hóa thành một màn ánh sáng.
Sau đó, hình tượng lúc trước hiện ra.