Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong màn ảnh.
Thạch Thiên Kiêu đang bị bọn Diệp Phong, Hồ Phi Phi vây công, cuối cùng ngã xuống, đạo tiêu.
Xem tới đây, Tltd hoàn toàn nổi giận.
“A!”
Hai tay bà ta che đi khuôn mặt xinh đẹp, gào lên đu đớn tê tâm liệt phế, khí thế chấn động, ép hư không xung quanh vỡ tan thành từng mảnh.
Mạnh như Thạch Tĩnh mà thân thể cũng bị nghiền nát.
Nhưng sinh mệnh lực của lão vẫn tràn đầy, nhanh chóng ngưng tụ lại thân hình ở phía xa xa, trên cơ bản thương thế đã khỏi hẳn.
Ầm ầm!
Phong bạo kinh khủng cuốn về phía Diệp Phong cùng Hồ Phi Phi, chớp mắt đã bao trùm cả bọn họ.
“Hình thái thánh thần!”
Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Phong dùng công năng hệ thống này, tay áo bồng bềnh, khí chất thần thánh, che chở Hồ Phi Phi trong hào quang thánh thần của mình.
Tạch tạch tạch!
Hư không vẫn còn đang vỡ nát, nhưng Diệp Phong và Hồ Phi Phi hoàn toant không mất một lông một tóc, như thể thánh thần vô địch của nhân gian.
“Không thể nào!”
Thạch Tĩnh thấy cảnh này thì trợn tròn hai mắt.
Diệp Phong còn đón được cả một đòn phẫn nộ của Tiên Đế, vì sao lúc trước lại bị mình đánh nát? Chắc hẳn đây là một bí pháp vào một thời điểm mấu chốt nào đó mới có thể sử dụng?
Lão nhịn không được mà suy đoán như thế.
“Thạch Thiên Kiêu bức tử người của chúng ta, chết cũng đáng đời!”Diệp Phong nhàn nhạt nói.
“Bất kể thế nào, ta muốn ngươi phải chết!” Tltd mặc kệ nguyên nhân vì sao Thạch Thiên Kiêu bị Diệp Phong xóa sổ, nỗi đau giết con còn đó, bà ta không quan tâm tới bất kỳ điều gì khác.
Hiện tại bà ta chỉ có một suy nghĩ.
Chính là: Xóa sổ Diệp Phong!
“Lăng thiên thủ ấn!”
Tltd bay lên, giơ bàn tay lên, lập tức có vô số ánh sáng màu vàng tím hiện ra quanh mình, ngưng tụ thanh một chưởng ấn khổng lồ, ép xuống Diệp Phong và Hồ Phi Phi bên dưới.
Ầm ầm!
Chưởng ấn còn chưa chạm đến Diệp Phong đã nghiền nát thành Loạn Thiên bên dưới, đại địa điên cuồng rung động, lõm thành một cái hố trời hình bàn tay rộng đến ngàn dặm, không biết sâu bao nhiêu.
Trong hư không.
Diệp Phong cùng Hồ Phi Phi vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.
“Ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi không giết được ta. Không tin, ngươi có thể thử một chút.”
Diệp Phong bình tĩnh nói.
“Súc sinh! Nếu không phải bổn Đế chỉ là một đạo thần niệm hóa thân giáng lâm, không phải bản thể, thực lực chỉ bằng một phần, bằng không, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!” Tltd giận dữ mắng mỏ.
Lốp bốp!
Lúc này, xung quanh Tltd xuất hiện vô số lôi đình, cùng sức đẩy giao diện mãnh liệt.
“Xem ra mấy Tiên Đế các ngươi cũng không thể rời Tiên Giới được lâu.” Diệp Phong như có điều suy nghĩ.
Tltd và Thạch Tĩnh đều không nói lời nào.
Đây là ngầm thừa nhận.
Tiên Giới rất đặc biệt.
Đây là một thế giới cấp độ cực cao, Tiên Đế chứng đạo trong đó phải chịu rất nhiều hạn chế.
Nếu thi triển bí pháp, Tiên Đế có thể ở lại thế giới bên ngoài Tiên Giới một thời gian dài, nhưng nhất định phải phong ấn thực lực.
Nếu bộc phát ra sức mạnh cấp Tiên Đế ở bên ngoài, sẽ gặp phải sức đẩy giao diện, không thể tiếp tục kéo dài.
“Tiểu súc sinh. Bổn Đế nhớ kỹ ngươi! Lần sau gặp mặt…” Tltd lạnh giọng uy hiếp.
“Lần sau gặp mặt, ta sẽ chém ngươi cùng Thạch Tĩnh, để cho cả nhà các ngươi được đoàn tụ đầy đủ.” Diệp Phong khoanh tay cười lạnh nhảy vào mồm Tltd.
“Thằng nhãi ranh!”
Tltd cùng Thạch Tĩnh đồng thời giận dữ mắng mỏ.
Nhưng một cỗ sức đẩy giao diện càng kinh khủng hơn bộc phát.
Thân hình Tltd dần dần mờ nhòa đi, bà ta hừ lạnh một tiếng, bắt lấy cổ áo Thạch Tĩnh kéo theo lão trốn vào thềm đá thông tới Tiên Giới, biến mất không còn dấu vết.
Ầm ầm!
Lúc này lôi đình trên trời mới dần dần tan đi.
Toàn bộ cấm địa Thiên Lan cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh.
Nhưng…
Vì Thạch Tĩnh hiến tế, hơn bảy phần sinh linh của cấm địa Thiên Lan đã bị tiêu diệt, thực lực tổng thể sụt giảm, không có vạn năm khó mà khôi phục được huy hoàng trước kia.
“Giết nhiều người như vậy, thật là ngoan độc!”
Diệp Phong nhìn bốn phía, nhìn cấm địa Thiên Lan thủng trăm ngàn lỗ, cùng vô số vết máu mà run sợ.
“Chưởng môn, Tiên Đế thật đáng sợ!”
Hồ Phi Phi bên cạnh rụt cổ một cái, tay nhỏ nắm chặt góc áo Diệp Phong.
“Đương nhiên Tiên Đế rất mạnh, nhưng yên tâm đi, về sau ta và ngươi đều có thể trưởng thành đến cảnh giới này.”
Diệp Phong mỉm cười nói.
“Thật sao?” Hai mắt Hồ Phi Phi tỏa sáng.
“Cố gắng cho tốt, dũng cảm bước lên, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta cũng có thể đứng trên tầm cao đó.” Diệp Phong xoa xoa đầu Hồ Phi Phi chân thành động viên.
Hắn tự tin!
Bây giờ cấm địa Thiên Lan hoàn toàn hoang lương.
Toàn bộ đại địa như bị thiên kiếm to lớn cày qua, sông núi sụp đổ, sông lớn sông nhỏ bị vùi lấp, hồ nước bốc hơi, vạn vật tàn lụi.
Dường như vừa trải qua một trận tận thế.
“Chưởng môn, bọn họ thật đáng thương!”
Hồ Phi Phi chỉ vào một tòa cổ bảo, nơi đó bị tức mang bổ trúng, đã chết mất chín phần sinh linh.
Còn lại chỉ có một số người tu hành có chút giai phẩm.
Bọn họ đều ngã dưới đất, kêu rên khóc lóc.
Diệp Phong không nói gì.
Nhưng hắn vẫn thầm thở dài trong lòng.
Với những người tu hành cực khổ này, đương nhiên Diệp Phong đều đồng tình và thương hại, nhưng hắn không thể khiến bọn họ khởi tử hồi sinh. Dù sao thì đại đa số sinh linh đều đã bị hiến tế, mất hết hồn vía rồi, làm sao cứu lại nổi nữa?
“Chưởng môn, khi nào thì đi? Không phải nói ngài đã tìm được phương pháp rời đi rồi sao?” Thấy Diệp Phong không nói lời nào, Hồ Phi Phi thức thời nỏi sang chuyện khác.
“Chuẩn bị!” Diệp Phong nói.
Cấm địa Thiên Lan đã bị hủy thành cái dạng này, vô cùng thê thảm, mà mảnh thiên địa này cũng vì Tltd giáng lâm mà trở nên yếu ớt, chín là cơ hội để thôn phệ.
Diệp Phong quyết định, lập tức sử dụng Phiếu Miểu giới thôn phệ toàn bộ những gì có thể thôn phệ của cấm địa Thiên Lan.
Như thế, có thể mở rộng Phiếu Miểu giới tới phạm vi lớn mạnh.
Đến lúc đó, rời đi cũng không muộn.
“Chờ ta nuốt đã!”
Diệp Phong hít sâu một hơi, thả xuôi hai tay, thả ra sức mạnh thế giới, tác động đến toàn bộ cấm địa Thiên Lan, đào đất vạn dặm, hút toàn bộ vào trong Phiếu Miểu giới.
Trong Phiếu Miểu giới.
Mông Gia Bảo.
Mấy người Thanh Nguyên Cổ Thánh phóng lên tân trời, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy thiên mạc bị xé rách, vô số đỉnh núi, cả khối lục địa, người tu hành, đủ loại linh dược đồ vật đều tràn vào.
Bọn chúng thứ tự rơi xuống đất, tự phân bổ.