Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Không bao lâu sau.
Một mảnh non hùng vĩ sông kéo dài mười mấy vạn dặm đã bao lấy xung quanh dãy núi Mông Gia Bảo.
“Đây là nơi nào?”
“Chúng ta đến thế giới mới rồi sao?”
Những người tu hành còn sống của cấm địa Thiên Lan lại lần nữa đứng trên mặt đất bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, ngắm nhìn bốn phía, hít thở linh khí nồng đậm, cảm giác như mình đang nằm mộng.
Soạt!
Một mảng lớn linh khí nồng đậm tờ trên thiên mạc rơi xuống, rót vào trong Phiếu Miểu giới, khiến cho linh khí nơi này càng nồng đậm hơn.
Những người tu hành bị thương kia nhanh chóng khỏi hẳn.
Một số linh dược vỡ vụn lại phát triển toàn diện.
Toàn bộ thế giới, muôn hình vạn trạng.
…
Cấm địa Thiên Lan.
Diệp Phong cùng Hồ Phi Phi đứng lơ lửng giữa không trung.
Hai người cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cấm địa Thiên Lan bị tước đi mười mấy vạn dặm thổ địa, toàn bộ sinh linh, linh mạch, thiên tài địa bảo, tất cả đều bị thu vào trong Phiếu Miểu giới.
Ngay cả linh khí nơi đây cũng bị Diệp Phong hút sạch.
Điều này sẽ khiến cho cấm địa Thiên Lan trở nên trống rỗng, nhìn lại chỉ như một bãi sa mạc cổ cũ, không còn giá trị gì nữa.
“Cảm giác rất mạnh!”
Diệp Phong vươn tay, nhìn lòng bàn tay.
Sau khi thôn phệ sức mạnh của cấm địa Thiên Lan, Diệp Phong cảm giác Phiếu Miểu giới đã lớn mạnh ít nhất là gấp đôi. Chỉ dựa vào sức mạnh thế giới cũng có thể trấn áp đại bộ phận Chí Thánh và Tiên Tôn.
“Con đường thôn phệ thế giới trưởng thành để tu hành rất không tệ!”
Diệp Phong cảm khái.
Hắn phóng thích thần thức, liếc nhìn sâu trong mặt đất bên dưới cấm địa Thiên Lan, cẩn thận cảm ứng, phát hiện mấy cái bí cảnh dưới lòng đất.
“Khá lắm!”
“Lại còn ẩn giấu bảo tàng.”
Diệp Phong mừng rỡ bay đi.
Mấy vạn đặm dưới lòng đất.
Nơi này tồn tại một dòng sông nham thạch kéo dài vạn dặm, trong đó dựng dục lên vô số hỏa liên, tuổi đến hơn mười vạn năm rồi, đều là thánh dược hàng thật giá thật.
“Ta đều muốn hết!”
Diệp Phong phất ống tay áo một cái, sức mạnh thế giới tăng vọt chảy ra, bao phủ hết sông nham thạch này, kéo tất cả vào trong Phiếu Miểu giới, nuôi trong lòng đất sâu của dãy núi Mông Gia Bảo.
Sau đó, Diệp Phong lại tiếp tục tìm kiếm.
Hắn phát có tiên tuyền dưới mặt đất, không ngừng tuôn chảy quỳnh tương ngọc dịch, người tu hành chỉ cần uống một ngụm là tu vi có thể tăng thêm nhiều, toàn thân tràn ngập sức mạnh.
“Thu!”
Diệp Phong đưa tay chộp một cái, thu luôn tiên tuyền vào trong Phiếu Miểu giới.
Vật này không bằng được tiên linh thánh tuyền, nhưng cũng là cấp Tiên Bảo, có thể đặt trong Phiêu Miểu Tông cho các đệ tử dùng.
Không bao lâu sau.
Ngoại trừ hỏa liên, sông nham tương, tiên tuyền, Diệp Phong còn tìm được một mạch tiên lệ tinh quáng, thu vào trong Phiếu Miểu giới.
Từ nay, cấm địa Thiên Lan bị cướp sạch, trống không.
“Chưởng môn, nhạn bay qua người cũng nhổ lông nó.”
Hồ Phi Phi theo dõi hết thảy, có thể cảm nhận được toàn bộ bảo vật trong cấm địa Thiên Lan đều bị Diệp Phong đào đi hết, nếu Thạch Tĩnh quay trở về, sợ là sẽ chấn kinh đến độ hoài nghi nhân sinh mất.
“Chuẩn bị đi rồi, để những thứ này ở lại chẳng phải sẽ lãng phí sao?”
Diệp Phong xòe hai tay, thành thật nói.
Hồ Phi Phi giật giật khóe miệng, giơ ngón cái lên nói với Diệp Phong: “Nói hay lắm!”
“Được rồi, về Phiếu Miểu giới.”
Diệp Phong vuốt vuốt tai hồ ly Hồ Phi Phi, ngắm nhìn bốn phía, nói: “Chờ tới khi thực lực của ta đủ cường đại, nhất định sẽ phải giết tới Tiên Giới, chém giết Thạch Tĩnh và Tltd.”
Dứt lời, hắn kéo Hồ Phi Phi trốn vào trong Phiếu Miểu giới.
Bên dưới Trấn Giới Bi.
Diệp Phong nhìn máu tươi bị sức mạnh thế giới phong ấn, cảm nhận được hoạt tính bên trong đó vẫn còn, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Đây là máu của Thạch Tĩnh.
“A!”
“Khẳng định Thạch Tĩnh không thể nghĩ nổi ta có trận pháp thời gian khiến cho thời gian trôi qua trên số máu tươi này chậm hơn cả nghìn lần thời gian bên ngoài.”
“Bây giờ, chúng vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo.”
“Tiếp theo, phải nghiên cứu sơ hở của Thạch Tĩnh.”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Thôn phệ cấm địa Thiên Lan không mất tới một canh giờ, cộng thêm cả thời gian chiến đấu lúc trước, nhưng số máu tươi này mới lấy ra có mười giây thôi.
Hoạt tính của chúng gần như không bị nhạt đi.
“Bắt đầu thôi diễn!”
Hai tay bấm niệm pháp quyết, Diệp Phong mặc lên cho mình gia tốc thời gian gấp một ngàn lần, mở động sát chi nhãn đến mức cực hạn, cũng không quên uống một chén trà ngộ đạo, tối đa hóa ngộ tính.
Sau đó, hắn bắt đầu thôi diễn.
Toàn bộ quá trình rất rườm rà.
Diệp Phong càn phân tích trên nhiều phương diện.
Thành phần tạo nên huyết mạch, pháp tắc ẩn chứa trong đó, đặc tính, họat tính, sức mạnh bất diệt…
Tóm lại, bao gồm tất cả phương diện.
Cho dù lấy ngộ tính hiện tại, Diệp Phong cùng với gia tốc thời gian, Diệp Phong vẫn phải mất ba ngày mới có được kết quả.
“Thì ra là thế!”
Huyết dịch trong tay bị thiêu hủy, Diệp Phong mở to hai mắt, trong mắt có quang mang quỷ dị xẹt qua.
“Hay cho một Thạch Tĩnh. Thật giảo hoạt!”
Diệp Phong lẩm bẩm.
Thiên phú bản mệnh “Chuyển rời thương thế” của Thạch Tĩnh là một loại thiên phú huyết mạch, có thể dung hợp “Khu liên pháp tắc” cùng “Bất hủ pháp tắc” trong huyết mạch, cấu kết cùng thời không bốn phía.
Khi trong phạm vi xuất hiện những người khác, thiên phú bản mệnh của Thạch Tĩnh bị động mở ra, liên hệ Thạch Tĩnh với những người dùng “Khu liên pháp tắc” và “Bất hủ pháp tắc” xung quanh lại.
Mối liên hệ nảy cực kỳ bí ẩn.
Cho dù là Diệp Phong, trước đó cũng khó có thể phát giác.
Cho dù là Bách Kiếp cảnh và Tiên Đế mạnh hơn nữa, nếu cảm giác không đủ nhạy cảm, cũng khó có thể phát hiện được sự tồn tại của hai loại pháp tắc này.
Một khi Thạch Tĩnh bị thương, lão có thể đổi thương thế của bản thân với người xung quanh, chuyển rời thương thế hoàn thành.
Cho nên, chuyển rời thương thế này, nói chính xác là đổi thương thế.
“Thạch Tĩnh ơi Thạch Tĩnh, coi như ta tìm được phương pháp phá giải rồi. Đừng để bị ta tìm tới, nếu không, nhất định ta sẽ giết ngươi!”