Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Xoẹt!
Chỉ nghe thanh âm kiếm khí xẹt qua không khí vang lên, mọi người cảm thấy bầu trời sáng như tuyết.
Ngay sau đó.
Mọi người cúi đầu nhìn lại, mới ý thức được mình bị chém thành hai nửa, nguyên thần trong cơ thể dần dần sụp đổ, sinh cơ cũng nhanh chóng biến mất.
"Lợi hại như vậy?"
Đám người tu hành này hoảng sợ.
Thẳng đến lúc này, bọn họ mới ý thức được thực lực của Hoắc Vân Kiệt rất đáng sợ, khó trách có thể có được trà Ngộ Đạo.
"Chết!"
Hoắc Vân Kiệt lại xuất kiếm lần nữa, bổ những người này thành bột mịn, lại thu nhẫn trữ vật và linh bảo cấp Bán Tiên của bọn họ đi, kiếm được một khoản lớn.
"Hẳn là tin tức được truyền ra từ tiên nhân tóc trắng."
Hoắc Vân Kiệt quy kiếm vào vỏ, thấp giọng nói.
"Vân Kiệt, chàng không sao chứ?"
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến đi tới, một trái một phải, đứng ở bên cạnh Hoắc Vân Kiệt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thân thiết.
"Những người này còn không thể làm ta bị thương."
Hoắc Vân Kiệt lắc đầu.
"Hảo tiểu tử, thực lực của ngươi quả thật không tệ, đáng tiếc, cũng chỉ có thể bắt nạt một vài Bán Tiên, đối đầu với chúng ta, tuyệt đối không lấy được nửa điểm chỗ tốt."
Thanh âm hoành tráng vang lên.
Hoắc Vân Kiệt chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy nơi đó có mấy tiên nhân đạp không mà đến, mỗi một người đều đạt tới Nhân Tiên Cảnh sơ kỳ.
"Các ngươi cũng là tới cướp trà Ngộ Đạo?"
Hoắc Vân Kiệt nhìn mấy vị nhân tiên kia, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi quy kiếm vào vỏ, đề tụ khí thế.
"Không sai!"
"Thức thời, mau giao ra."
Mấy tiên cảnh kia rất bá đạo.
"A, vậy đi chết đi!"
Hoắc Vân Kiệt rót lực lượng còn lại vào trường kiếm, bất ngờ rút ra, bộc phát ra toàn bộ uy lực của Chung Cực Vô Tình Bạt Kiếm Thuật, chém ra một kiếm quang hình bán nguyệt ngang trên mặt đất, trong nháy mắt xẹt qua hư không trăm trượng.
Tốc độ của nó, nhanh đến nỗi mọi người không kịp phản ứng.
"Thật nhanh!"
"Cương Nguyên hộ thuẫn!"
Mấy tiên nhân nhanh chóng thi triển tiên pháp, tiến hành ngăn cản, nhưng vẫn đánh giá thấp thực lực của Hoắc Vân Kiệt.
Đó chính là Bạt Kiếm Thuật mười phần!
Bang!
Một tiếng vang giòn qua đi, mấy tiên nhân đều bị bổ bay ra ngoài, thân thể nổ tung, căn bản không chịu nổi khí tức đáng sợ của một kiếm này.
"Loạn Kiếm Thức!"
Hoắc Vân Kiệt nuốt vào một viên đan dược cấp Bán Tiên, khôi phục nguyên khí, lần nữa xuất kiếm, chém diệt hồn của mấy tiên nhân bị trọng thương kia, khiến cho họ hoàn toàn ngã xuống.
Kể từ đó, trận chiến đã kết thúc.
Trong hư không ở xa.
Có vô số người đang theo dõi trận chiến này.
Sau khi bọn họ chứng kiến Hoắc Vân Kiệt chém diệt mấy tiên nhân, tất cả đều nhảy lên ba thước, vẻ mặt kinh hãi.
“Tên này cũng mạnh quá nhỉ?”
“Chỉ một kiếm mà đã đả thương mấy vị Nhân Tiên, lại thêm một kiếm là đã giết chết bọn họ rồi. Quả thực đáng sợ.”
“Những người tầm thường như chúng ta không nhúng chàm nổi, rút lui thôi!”
Không ít tu sĩ run sợ, tranh thủ thời gian tránh khỏi mảnh đất thị phi này.
Trên trời cao, Hoắc Vân Kiệt thu toàn bộ trữ vật giới chỉ của đám Nhân Tiên kia nhanh nhất có thể, sau đó ăn nội đan bên trong, khôi phục lực lượng, thậm chí tu vi cũng tăng lên một chút.
“Đây gọi là chiến đấu lấy chiến lực.” Hắn lẩm bẩm.
Trên không trung, Diệp Phong quan sát từ đầu đến cuối, nói một cách phấn khởi: “Từ khi Vân Kiệt đột phá Chuẩn Thánh tầng bốn, thực lực tăng mạnh. Với chiến lực ở trạng thái bình thường cũng dư sức giết chết Nhân Tiên bình thường. Nếu xuất thủ toàn lực, chắc chắn không thua kém gì Nhân Tiên hậu kỳ.
“Thực lực mạnh ghê! Đại ca, chẳng lẽ khi Hoắc Vân Kiệt bước lên cảnh giới Nhập Thánh, chiến lực có thể ngang với Hiển Thánh và Địa Tiên?” Linh hầu của Thiên Đạo kinh ngạc.
“Ừm....... Cũng tương tự như vậy. Dưới trạng thái bình thường, ít nhất quét ngang Nhân Tiên đỉnh phong. Còn nếu sử dụng thêm Chung Cực Vô Tình Bạt Kiếm Thuật, có thể hạ gục Địa Tiên và Hiển Thánh.” Diệp Phong giải thích.
Chiến lực của Hoắc Vân Kiệt rất kỳ lạ. Ở trạng thái bình thường, chiến lực của hắn cũng chỉ gọi là đứng đầu, chứ không được xem là đỉnh cấp.
Nhưng nếu ngưng tụ toàn bộ lực lượng, thi triển Chung Cực Vô Tình Bạt Kiếm Thuật, chiến lực của hắn sẽ tăng vọt lên vương giả bảy sao hoặc tám sao, cực kỳ đáng sợ.
“Tiểu hầu tử, căn cơ của ngươi cũng không tệ, chắc sắp bước vào Thánh Cảnh rồi nhỉ?” Diệp Phong chợt nghĩ tới điều gì, liền tranh thủ thờu gian dò hỏi.
“Sắp rồi. Qua đoạn thời gian nữa là độ kiếp thành Thánh, hoặc giờ hấp thụ dăm ba bảo vật cũng đạt đến ngưỡng độ kiếp.” Linh hầu Thiên Đạo suy tư.
“Cần bảo vật gì? Ngươi phải nói sớm chứ!”
Diệp Phong vung tay lên, mang một đống thần dược vạn năm, đan dược cực phẩm, tiên linh thánh tuyền cũng như đủ loại bảo vật bày ra trước mặt linh hầu Thiên Đạo.
“Đại ca, đều cho ta sao?” Linh hầu Thiên Đạo trợn tròn mắt.
“Không cho ngươi thì cho ai?”
“Đa tạ đại ca!”
Linh hầu Thiên Đạo phấn khởi, há miệng hấp thụ toàn bộ số thiên tài địa bảo trước mặt, khiến khí tức tăng vọt, bên ngoài cơ thể dần xuất hiên tia chớp.
“Ngươi muốn độ kiếp rồi!”
Diệp Phong cau mày, khẽ vung tay áo, đưa linh hầu Thiên Đạo vào tiểu vũ trụ Phiêu Miểu Giới, để đối phương độ kiếp.
Sau đó, hắn nhìn xuống dưới mặt đất.
Hoắc Vân Kiệt đã thu thập xong xuôi bảo vật của mấy gã Nhân Tiên kia. Hắn hấp thụ những thứ tốt ngay tại chỗ, khiến căn cơ càng trở nên mạnh mẽ.
Số còn lại hắn nhường cho Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến.
Hai vị cô nương này vốn dĩ sắp đột phá Phá Hư Cảnh, giờ có thêm những thứ này, nên chẳng mấy chốc đã phá tan bình cảnh, dẫn lôi kiếp tới.
“Các ngươi đi độ kiếp đi, để ta hộ pháp.” Hoắc Vân Kiệt dịu dàng nói.
“Ừm!”
“Vân Kiệt, ngươi cũng phải cẩn thận.”
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến bay lên không trung, cách xa nhau chừng mười dặm, bắt đầu độ kiếp.
Tại khoảng không đằng xa, không ít tu sĩ đứng lơ lửng giữa không trung mà quan sát.
Bọn hắn vốn mang theo ý định cướp đoạt cơ hội ngộ đạo mà tới, nhưng vì cảm ứng được uy lực đáng sợ của lôi kiếp nên đành lui ra xa chờ đợi, miễn cho bản thân bị cưỡng ép độ kiếp.
“Hừ!”
“Hóa ra chỉ là một bán tiên đỉnh phong. Chỉ có điều, hắn giết chết mấy vị Nhân Tiên sơ kỳ, chứng tỏ thực lực không tầm thường, có thể so với Nhân Tiên trung kỳ hoặc hậu kỳ.”
“Mà hai nữ tử còn lại, dù có độ kiếp thành công cũng chỉ là Phá Hư Cảnh tầng một, không cần lo lắng.”
Cách đó không xa, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Hoắc Vân Kiệt nương theo âm thanh nhìn lại, phát hiện có mấy gã Nhân Tiên đỉnh phong đang bước tới, vây quanh ba người họ, dù muốn chạy cũng không nổi.
“Nhân Tiên đỉnh phong, mình không phải là đối thủ của bọn họ!” Vẻ mặt Hoắc Vân Kiệt sầm xuống.
Hắn chợt phát hiện ra một điều, chỉ cần Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến độ kiếp xong, chắc chắn đối phương sẽ ra tay, đưa cả ba người xuống mồ.
Đám người này quá nham hiểm rồi!
Đoàng đoàng!
Lôi kiếp vẫn đang đánh xuống, càng ngày càng đáng sợ, đến nỗi Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến phải lùi về sau liên tục. May thay, trên người các nàng có không ít đan dược trị thương, nên mới chống đỡ được.