Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1634 - Chương 1889 - Nhận Thức Của Hoắc Vân Kiệt

Chương 1889 - Nhận thức của Hoắc Vân Kiệt
Chương 1889 - Nhận thức của Hoắc Vân Kiệt

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Trên mặt đất, Hoắc Vân Kiệt đang cảm ngộ Vô Tình và Hữu Tình Kiếm Ý. Hắn phát hiện Vô Tình Kiếm Ý thì lạnh lẽo tận xương, còn Hữu Tình Kiếm Ý lại nóng rực tựa lửa, mang lại cảm giác pha trộn giữa băng và lửa.

“Băng lửa tương dung, chẳng phải là Thái Cực à?”

“Lực lượng này không tầm thường!”

“Mình hiểu rồi!”

Hoắc Vân Kiệt như chộp được đầu mối, vội tiếp tục cảm ngộ.

Hắn nghĩ tới Đại trưởng lão Thập Phương Thánh Tông. Đối phương cũng dựa vào sự dung hợp của Âm Dương Chi Lực, tạo thành vòng Thái Cực, chiến lực tăng cao.

“Mình cũng có thể đi theo con đường này!” Tốc độ cảm ngộ của Hoắc Vân Kiệt tăng cao.

Hắn uống một ly trà ngộ đạo thất thải ngay trước mắt mọi người, khiến đối phương khó chịu không thôi. Sau đó, hắn tiếp tục cảm ngộ cách dung hợp Hữu Tình và Vô Tình Kiếm Đạo.

Cách đó không xa, một đám tu sĩ tức đến ngứa răng.

“Chết tiệt!”

“Tên này nhờ vào vòng bảo hộ từ lôi kiếp của hai nữ nhân kia, uống trà ngộ đạo ngay trước mặt chúng ta. Đúng là cuồng vọng tột độ.”

“Không sai, quả thực ngông cuồng.”

Bọn họ nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Vân Kiệt ngồi trên một tảng đá, ngước mắt nhìn Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến còn đang độ kiếp ở trên trời, cảnh tượng ở chung cùng hai người họ, thậm chí là chưởng môn Diệp Phong, Cung trưởng lão cũng như các bằng hữu xẹt qua đầu.

“Hóa ra, đây là nợ tình!” Hoắc Vân Kiệt thấu hiểu, ánh mắt sáng rực lên.

Hắn thử dung hợp Hữu Tình và Vô Tình Kiếm Ý, khí tức trên người càng thêm hùng hậu.

“Hữu Tình, Vô Tình, ngưng!”

Hai luồng lực lượng lạnh lẽo như đao và nóng rực tựa lửa từ tay trái và tay phải của Hoắc Vân Kiệt dung nhập vào vỏ kiếm và thân kiếm.

“Được rồi!” Khóe miệng của Hoắc Vân Kiệt cong cong.

Lúc này, hắn đã hiểu đại khái cách dung hợp hai loại kiếm ý. Dẫu chưa thuận tay cho lắm, nhưng nếu muốn khai chiến, chắc chắn chiến lực vượt xa lúc trước.

Chiến lực hiện giờ của hắn, dù chỉ ở trạng thái bình thường cũng đã cực kỳ cường đại rồi.

Keng!

Một thanh kiếm ở đằng sau lưng Hoắc Vân Kiệt rung lên, như thể đang hưng phấn.

Đó là kiếm của Phong Tử Kiếm Thánh.

Từ khi Hoắc Vân Kiệt lĩnh ngộ Vô Danh Kiếm Phổ, Phong Tử Kiếm Thánh liền trao lại bội kiếm của mình cho đối phương, mà thanh kiếm ấy là Thánh Kiếm hàng thật giá thật!

“Ngươi khôi phục rồi.” Hoắc Vân Kiệt liếc Phong Tử Thánh Kiếm ở đằng sau.

Ong!

Phong Tử Thánh Kiếm lại rung lên, như thể đáp lại một cách hào hứng.

Trên trời cao, lôi kiếp của Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến cũng đã đến tràng cuối cùng. Cả hai người đắm mình trong lôi trì, củng cố tu vi, khiến đám tu sĩ ở dưới rục rịch muốn động thủ.

“Bọn họ mất vòng bảo hộ của lôi kiếp rồi.”

“Xông lên!”

Mấy gã Nhân Tiên đỉnh phong cười gằn, đạp không mà lên. Đằng sau bọn chúng là hơn mười mấy Nhân Tiên bình thường, và hơn mười bán tiên.

Quả thực đội hình này cường đại hơn bao giờ hết.

“Vân Kiệt, đánh không lại đâu, chúng ta mau trốn đi!” Đinh Bạch Tuyết lo lắng.

“Yên tâm, ta đánh thắng được.”

Hoắc Vân Kiệt tiến lên, không sử dụng Phong Tử Thánh Kiếm, mà là nắm chặt phần vỏ của thanh bội kiếm của chính mình, tay phải nắm chuôi kiếm.

Lần này không còn là Bạt Kiếm Truật nữa.

Hắn đổi sang chiêu thức mới.

“Ngươi chỉ là bán tiên đỉnh phong mà thôi. Dẫu có chút thực lực, nhưng muốn đối chiến với bọn ta thì vẫn chưa đủ tư cách.” Một bán tiên đỉnh phong mở miệng chế nhạo.

“Không đủ tư cách sao? Ta thấy có mà ngươi không dám đánh nhau với ta ấy?” Hoắc Vân Kiệt bước lên, rút kiếm nhanh như chớp.

Ngay khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh bất chợt hạ xuống, khiến hư không dần đóng băng, hóa thành một lĩnh vực băng thiên tuyết địa, nhoáng cái đã bao phủ cả trăm dặm.

“Tình Chi Nhất Kiếm!”

Hoắc Vân Kiệt rút kiếm về sau, khắc một chữ “Nợ tình” lên không trung, trông hệt như một ngọt lửa băng, khiến người ta cảm thấy làn da bị thiêu đốt, nhưng bên trong thân thể vẫn lạnh cóng.

“Giết!” Hoắc Vân Kiệt khẽ lướt kiếm.

Ký tự trước mặt lập tức hóa thành vô vàn kiếm khí băng hỏa, bắn về phía mười mấy gã Nhân Tiên cùng mười mấy bán tiên trước mặt.

Hắn muốn lấy một địch mười!

“Cuồng vọng tự đại!”

Hơn mười cường giả nổi giận phất tay áo.

“Cùng lên!”

“Giết chết hắn ta, đoạt trà ngộ đạo.”

“Được.”

Đám người có chung nhận thức, lập tức động thủ, thế tấn công mạnh mẽ như mãnh hổ, nghênh diện trực tiếp với kiếm khí của Hoắc Vân Kiệt.

Xèo xèo xèo!

Cảnh tượng trông hệt như dầu nóng đổ vào nước, hư không sôi sục lên khiến mọi vật nổ tung.

Quả thực cực kỳ khủng bố.

Ầm một tiếng vang lên.

Từng đợt sóng kích nổ tung, bất kể là Hoắc Vân Kiệt hay đám Nhân Tiên và bán tiên kia đều bị hất văng ra ngoài.

“Mạnh quá!”

“Chỉ là một bán tiên đỉnh phong, sao lại có thể mạnh đến mức cứng đối cứng với chúng ta được chứ?”

“Sống sờ sờ gặp quỷ thật mà.”

Đám người kinh ngạc.

“Các ngươi cũng mạnh lắm!” Khóe miệng Hoắc Vân Kiệt rỉ máu, lục phủ ngũ tạng rung lên, rõ ràng đã bị phản sát thương.

Trên mặt đất, Đinh Bạch Tuyết mà Lâm Ngọc Yến siết chặt nắm đấm, lo lắng cho an nguy của Hoắc Vân Kiệt.

Hai nàng muốn xuất thủ, nhưng lại chênh lệch thực lực.

Hiện giờ, các nàng chỉ đành lòng đứng nguyên tại chỗ, không muốn tiến lên, miễn cho trở thành gánh nặng của Hoắc Vân Kiệt. Vậy là tốt rồi.

Rắc rắc!

Hoắc Vân Kiệt cắn một viên đan dược trị thương cấp bán tiên, thương thế khôi phục một cách nhanh chóng.

“Nếu đơn đả độc đấu, mình không hề yếu hơn Nhân Tiên đỉnh phong. Nhưng đối phương lại có quá nhiều người.” Vẻ mặt Hoắc Vân Kiệt nghiêm trọng hẳn lên.

“Ồ, đang làm gì thế?”

Một giọng nói có vẻ nghiền ngẫm vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Giữa không trung, một người đàn ông trung niên trọc đầu thong thả hạ xuống từ đám mây, đứng giữa chiến trường ngăn cách Hoắc Vân Kiệt và những Nhân Tiên cũng như bán tiên kia.

Chủ một giây sau, trên trời cao xuất hiện một vầng thái dương, dẫu không lớn nhưng lại lơ lửng ngay trên đầu người đàn ông kia, tạo thành dị tượng.

Bình Luận (0)
Comment