Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Là địa tiên Quang Luân!”
“Sao mà hắn cũng tới đây?”
“Tình hình không ổn rồi!”
“Hắn mà đến là trà ngộ đạo thất thải sẽ về tay hắn hết. Chúng ta chẳng còn gì mà chấm mút đâu.”
“Đen thật!”
Chúng tiên than thở.
“Địa tiên!” Vẻ mặt của Hoắc Vân Kiệt sầm xuống, đồng thời cảm nhận được luồng địch ý vô cùng lớn.
Cường giả bậc này hắn không dám xuất thủ.
Không phải hắn không có dũng khí, mà là hiểu rõ sự cường đại của đối phương, vốn dĩ không hề có phần thắng.
“Bái kiến Quang Luân Địa Tiên!”
“Tiền bối, sao ngài lại tới đây?”
Sau khi ngập ngừng một hồi, chúng tiên đồng loạt chào hỏi.
“Vì sao bổn tọa lại đến đây, chẳng phải các ngươi biết rõ rồi à?” Nói xong, Quang Luân Địa Tiên nhìn về phía Hoắc Vân Kiệt rồi phất tay, “Tiểu tử, đừng cố nữa, giao trà ngộ đạo thất thải ra, bản tọa sẽ cho ngươi một cơ hội bái ta làm sư.”
“Phụt!” Hoắc Vân Kiệt bật cười.
“Ngươi cười cái gì” Quan Luân địa tiên nhìn Hoắc Vân Kiệt với vẻ nghi hoặc.
“Chỉ là Địa Tiên mà cũng đòi làm sư phụ ta?” Hoắc Vân Kiệt giễu cợt.
“Ồ? Ngươi quả nhiên ngông cuồng mà! Ngay cả Địa Tiên cũng không xứng làm sư phụ của ngươi. Vậy ngươi cho rằng thực lực của bản thân rất mạnh, chỉ bái Thiên Tiên làm sư?” Quang Luân Địa Tiên nhìn Hoắc Vân Kiệt với ánh mắt lạnh lẽo.
“Ta có sư phụ. Dẫu ngài ấy chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Cảnh, cũng đã vẫn lạc nhiều năm, nhưng không ai có thể thay thế địa vị của ngài ấy trong lòng ta.” Hoắc Vân Kiệt nghiêm túc nói.
Hắn chỉ có một vị sư phụ duy nhất. Đó là lão chưởng môn của Phiêu Miểu Phái!
Ngoại trừ lão chưởng môn, Hoắc Vân Kiệt không thừa nhận bất kỳ ai là sư phụ của mình. Diệp Phong là sư thúc, không phải sư phụ. Hai điều này hoàn toàn khác nhau.
“Ha ha ha.....” Quang Luân Địa Tiên ngửa mặt cười lớn, “Hóa ra sự phụ của ngươi chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Cảnh, quá yếu! Bản tọa không biết ngươi bước lên cảnh giới này như thế nào. Nhưng hôm nay, bất kể ra sao thì ngươi cũng phải giao trà ngộ đạo thất thải ra. Nếu không, bản tọa sẽ tiễn ngươi về trời.”
“Giết ta? Ngươi còn chưa xứng!”
Hoắc Vân Kiệt cười lạnh. Hắn nắm chặt lệnh bài đệ tử trong tay, hi vọng tông môn sẽ phái người tới hỗ trợ.
“Vậy hôm nay, bản tọa càng muốn giết ngươi!”
Quang Luân Địa Tiên xuất thủ, vầng thái dương nhỏ bên trên tức khắc tỏa sáng, hóa thành một thủ chưởng khổng lồ, mang theo uy áp đáng sợ nện thẳng về phía Hoắc Vân Kiệt, đồng thời phong tỏa khoảng không phụ cận.
“Quả không hổ là Địa Tiên.”
“Chúng ta khó mà theo kịp thực lực bậc này.”
Những Nhân Tiên khác vội lui ra sau, không dám nhúng tay.
“Chung Cực Vô Tình Bạt Kiếm Thuật!”
Hoắc Vân Kiệt không muốn ngồi yên chờ chết. Hắn tra kiếm vào vỏ, sau đó ngưng tụ khí tức toàn thân, tính liều một phen rồi thừa cơ chạy trốn.
“Lão hỗn đản, dám động thủ với đệ tử tông môn ta, ta nổ chết ngươi!” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoắc Vân Kiệt vừa rút thanh trường kiếm ra được một tấc liền ngừng động tác, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Bên trên đám mây, một con khỉ lanh lợi toàn thân phát sáng, chưa cao tới một thước từ trên trời hạ xuống, nom có vẻ tức giận lắm. Cơ thể nó dần phồng to lên, hệt như muốn tự bạo.
“Một con khỉ cảnh giới Nhân Tiên?”
“Đây là..... tự bạo!”
“Mau lui lại!”
Mọi người biến sắc, ngay cả Quang Luân Địa Tiên cũng lùi ra đằng sau, không dám cứng đối cứng với một Nhân Tiên muốn tự bạo.
“Thiên Địa Tù Lung!”
Vô vàn dây leo phóng ra từ hai tay của linh hầu Thiên Đạo, cuốn lấy toàn bộ mọi người rồi kéo về phía mình.
“Xong!”
Hơn mười Bán Tiên và Nhân Tiên mặt mày xám ngoét, trơ mắt nhìn linh hầu Thiên Đạo đang phồng lên một cách nhanh chóng, sau đó nổ tung, nổ chết hơn mười cường giả.
“Chết tiệt!”
Quang Luân Địa Tiên nhìn cánh tay trái đã bị nổ nát của mình. Nếu chẳng phải hắn ta chạy nhanh, chắc chắn đã bị sóng xung kích đả thương rồi.
“Các vị, đừng hoảng!”
“Con khỉ thối kia đã tự bạo, hẳn đã chết rồi. Giờ bắt lấy tên này đi.” Quang Luân Địa Tiên quát lớn.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta lao về phía Hoắc Vân Kiệt, chuẩn bị tóm đối phương để cướp đoạt trà ngộ đạo thất thải.
“Ngươi mới chết ấy!”
Bất chợt giọng nói của linh hầu Thiên Đạo lại vang lên, khiến đám người giật mình thét to, vội nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy đối phương vẫn còn sống nhăn răng.
Mà hiện giờ............ linh hầu Thiên Đạo đang quấn lấy cổ Quang Luân Địa Tiên, thân thể tiếp tục phình to.
“Hắc hắc!”
“Tự bạo là nghệ thuật!”
Nói xong, trong cái nhìn hoảng hốt của Quang Luân Địa Tiên, linh hầu Thiên Đạo nổ tung, bắn ra luồng sáng nóng rực.
“Sao con khỉ này vẫn còn sống?”
“Chẳng phải nó tự bạo rồi à?”
Mọi người vẫn chẳng hiểu nổi nguyên cớ.
“Khụ khụ khụ!”
Sau khi ánh sáng tản đi, đám người nhìn thấy cảnh tượng Quang Luân Địa Tiên bị nổ thủng mấy trăm ngàn lỗ, máu thịt bầy nhầy, khí tức chẳng còn ở trạng thái đỉnh phong nữa.
“Cơ hội tốt!”
Hoắc Vân Kiệt thừa cơ thi triển Chung Cực Vô Tình Bạt Kiếm Thuật, kết hợp với hai loại kiếm ý, chém ra một đạo kiếm mang sắc bén. Đạo kiếm mang lướt ngang mi tâm của Quang Luân Địa Tiên.
“Chết tiệt!” Quang Luân Địa Tiên chửi thề.
Hiện giờ hắn ta đã cực kỳ suy yếu, lại bị kiếm khí của Hoắc Vân Kiệt chém vào, nên thân thể rã ra, ngay cả thần hồn cũng vô pháp đào tẩu.
Một Địa Tiên cứ vậy mà vong mạng!
“Ha ha, ta lợi hại không?”
Giọng nói của linh hầu Thiên Đạo lại vang lên. Cơ thể nó ngưng tụ lại, đứng bên cạnh Hoắc Vân Kiệt, nom có vẻ hứng khởi lắm.
“Linh hầu Thiên Đạo tiền bối, ngài nhập Thánh rồi?”
Hoắc Vân Kiệt quan sát linh hầu Thiên Đạo, cảm nhận được thánh uy cường đại từ trên người đối phương.
“Đúng vậy, nhập Thánh rồi.” Linh hầu Thiên Đạo đắc ý gật đầu.
“Hóa ra là một con khỉ sở hữu thân thể bất tử, có thể dựa vào uy lực tự bạo để giết người. Chỉ có điều, nó chỉ là Nhân Tiên sơ kỳ, không đáng ngại.” Một giọng nói khinh khỉnh vang lên.
“Là Hải Thiên Tiên!”
“Tầm nhìn của hắn là một vùng biển cả mênh mông, thực lực cường đại, nên được xưng là Hải Thần.”
“Không ngờ, ngay cả hắn cũng tới.”
Mọi người kinh hãi.