Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1636 - Chương 1891 - Viện Binh Từ Phiêu Miểu Tông

Chương 1891 - Viện binh từ Phiêu Miểu Tông
Chương 1891 - Viện binh từ Phiêu Miểu Tông

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Ngay cả Thiên Tiên cũng xuất hiện.” Vẻ mặt Hoắc Vân Kiệt đen lại.

Cảnh giới Thiên Tiên, cực kỳ mạnh.

Nhìn khắp tiên vực Thiên Lan, ai đạt tới cảnh giới này được coi là người mạnh nhất, chỉ ngoại trừ Thiên Tiên.

“Linh hầu Thiên Đạo tiền bối, ngài chắc chắn đối phó được với Hải Thiên Tiên không?” Hoắc Vân Kiệt truyền âm.

“Không.” Linh hầu Thiên Đạo lắc đầu.

Nó chỉ mới vào Nhập Thánh, dẫu uy lực của việc tự bạo không nhỏ, nhưng cũng chỉ uy hiếp được các tu sĩ cấp bậc Địa Tiên và Hiển Thánh mà thôi.

Về phần Thiên Tiên và Thiên Thánh, nó đấu không lại.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Vân Kiệt siết chặt nắm đấm, hi vọng viện binh của Phiêu Miểu Tông sẽ tới sớm một chút.

Nếu không, hậu quả khó lường.

“Đừng hoảng, không sao đâu.” Linh hầu Thiên Đạo lại rất bình tĩnh.

Chỉ có nó mới biết rõ, Diệp Phong đang quan sát mọi sự từ đám mây trên kia, có thể nói là nằm trong tầm khống chế.

“Tiểu tử, là ngươi có trà ngộ đạo thất thải? Nếu ngươi đem toàn bộ cho ta, ta có thể đổi một tiên binh cấp Nhân Tiên với ngươi.” Hải Thiên Tiên duỗi tay về phía Hoắc Vân Kiệt.

“Không muốn đổi.” Hoắc Vân Kiệt lắc đầu.

“Không muốn? Ngươi cảm thấy giá trị của nó thấp sao? Ta có thể dùng hai món tiên binh cấp Nhân Tiên để đổi, ngươi thấy sao?” Hải Thiên Tiên giơ tay ra.

Hai món tiên binh lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn ta.

Một đóa hoa màu lam.

Và một sợi tơ trắng ngần.

Hai món tiên binh này đều tản ra ánh sáng nhiều màu và hương thơm thoang thoảng, được vô số phù văn bao phủ, đại diện cho cấp bậc của chúng.

Tiên cấp!

“Trà ngộ đạo trên người ta là lễ vật mà chưởng môn nhà ta ban tặng, có đắt thế nào cũng không bán. Nếu ngươi muốn, có thể đợi sau này ta có trà ngoài chợ hẵng tính.” Hoắc Vân Kiệt lắc đầu lia lịa.

“Không bán?” Sắc mặt Hải Thiên Tiên sầm xuống. Hắn ta chắp hai tay sau lưng, nói, “Ngươi sẽ hối hận khi từ chối lời đề nghị của bản tọa.”

“Chẳng sao cả, ta nói không bán là không bán.” Hoắc Vân Kiệt lắc đầu với vẻ kiên định.

“Không chịu thì đi chết đi!”

Hải Thiên Tiên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lập tức động thủ. Một lốc xoáy nước xoay tròn ngay giữa lòng bàn tay hắn ta, sau đó dần hình thành một tướng sĩ khoác áo giáp màu xanh.

“Giết hắn, đoạt trà ngộ đạo thất thải.” Hải Thiên Tiên ra lệnh.

“Vâng, thưa thần tôn kính!”

Tướng sĩ khẽ gật đầu, cất bước về phía trước, thân thể dần lớn lên, đến khi trở thành một người khổng lồ cao chừng ba thước, cầm thanh thủy đao chém xuống.

“Đến rồi đó à?”

“Hải Thiên Tiên bá đạo quá!”

“Thật sự, một lời không hợp liền đánh.”

Người từ các đại thế lực vội vàng lui về phía sau, miễn cho Hải Thiên Tiên coi là kẻ địch.

Xoẹt!

Khi thanh đao của tướng sĩ bổ xuống, cả vùng trời nưh bị chém thành hai nửa, xuất hiện vết nứt không gian màu đen, khiến lòng người sợ hãi.

Trên mặt đất, linh hầu Thiên Đạo, Hoắc Vân Kiệt, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến biến sắc. Lúc bọn họ chuẩn bị lùi lại, chợt phát hiện cơ thể bị dị tượng đại dương ngăn cản, khó mà nhúc nhích nổi.

“Xong đời!” Hoắc Vân Kiệt như rơi xuống đáy vực.

Mọi người thấy vậy cũng chỉ lắc đầu một cách vô lực, đều cho rằng cuối cùng trà ngộ đạo thất thải cũng bị Hải Thiên Tiên cướp đi, còn bản thân thì không có phúc hưởng dụng.

“Làm càn!” Một giọng nói bất chợt vang lên.

Ầm!

Sau khi bụi mù tan đi, cảnh tượng tướng sĩ của Hải Thiên Tiên bị đánh nát, tan thành từng đốm sáng hiện ra trước mắt mọi người.

“Ai?”

Hải Thiên Tiên lạnh mặt, nhìn hai thân ảnh một nam một nữ trên không trung.

Người đàn ông mạnh ngang Địa Tiên đỉnh phong, xuyên y phục màu lam, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.

Người phụ nữ mặc váy dài nhiều màu, ung dung tuyệt mĩ.

“Thanh Sam Kiếm Tổ!”

“Còn có Ngọc Thần.”

“Vậy mà họ lại tới.”

Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến nhìn hai bóng hình vừa xuất hiện và nhận ra hai người họ, tâm tình nhẹ nhõm hẳn lên.

“Quả nhiên viện binh tới rồi.” Hoắc Vân Kiệt cũng thả lỏng tâm trí.

“Thiên Tiên Cảnh!” Hải Thiên Tiên nhìn Ngọc Thần, “Quả là sắc nước hương trời. Ta và nàng vừa gặp đã quen, chẳng hay có muốn làm đạo lữ song tu của ta không?”

“Chết đi!” Ngọc Thần hừ lạnh.

Chỉ một giây sau, hai tay nàng kết ấn, ngưng tụ thành một đạo khí mang sắc ngọt rồi vụt ra trong chớp nhoáng, nhẹ nhàng xé rách hư không.

“Mạnh quá!”

Hải Thiên Tiên biến sắc, vội chắp tay trước ngực. Vô vàn dị tượng đại dương tụ về chính giữa, hóa thành những hộ thuẫn rắn chắc, hòng ngăn cản đòn tấn công của Ngọc Thần.

“Muốn cản sao? Nằm mơ đi!” Ngọc Thần giễu cợt.

Lúc mới gia nhập Phiêu Miểu Tông, nàng chỉ là một Thiên Thánh Cảnh bình thường. Nhưng giờ đây, chiến lực của nàng đã đạt tới Thiên Thánh đỉnh phong. Dẫu không bằng Chí Thánh, nhưng cũng chẳng kém là bao.

Chiến lực đỉnh phong, dư sức đối đầu với nửa bước Chí Thánh!

Xoẹt!

Tiếng vải bị chém rách vang lên. Hải Thiên Tiên lúc trước cnofn đang giuễ võ dương oai, nay đã bị chém thành hai nửa. Toàn bộ dị tượng đại dương cũng hoàn toàn biến mất.

“Sao....... Sao lại như vậy?”

Hải Thiên Tiên phát hiện tầm nhìn bị tách thành hai nửa, hệt như cả bầu trời bị tách ra. Tận một lúc sau, hắn mới biết bản thân đã bị chém làm đôi.

Cảm giác ấy quả thực rất khủng bố.

“Mình vậy mà chết rồi?” Hải Thiên Tiên lẩm bẩm, ý thức dần tiêu tán.

“Xuýtttt!”

Người từ các đại thế lực đều sợ đến mức đứng hình.

Một cường giả mạnh mẽ như Hải Thiên Tiên cứ vậy mà vong mạng, thực sự khiến người ta khó tin.

“Để ta xem còn ai dám động thủ với đệ tử tông môn ta.” Ngọc Thần thu tay về, ánh mắt lạnh lẽo.

Chẳng việc gì mà nàng phải nương tay với kẻ địch cả.

“Nghe nói các ngươi cũng muốn cướp trà ngộ đạo của đệ tử tông môn ta, là thật sao?” Ngọc Thần ném ánh mắt về những người khác.

“Không có không có!”

“Đó chỉ là hiểu lầm thôi.”

Mọi người đồng loạt xua tay, vội lùi lại.

Bình Luận (0)
Comment