Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1637 - Chương 1892 - Viện Binh Từ Phiêu Miểu Tông (Tt)

Chương 1892 - Viện binh từ Phiêu Miểu Tông (tt)
Chương 1892 - Viện binh từ Phiêu Miểu Tông (tt)

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

“Đi chết hết đi!”

Ngọc Thần không hề lưu tình. Nàng quyết đoán ra chiêu, nhoáng cả đã bổ ra cả trăm luồng khí thế cuồn cuộn, giết sạch đám người vây công Hoắc Vân Kiệt.

Một lúc sau, bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.

“Kinh khủng quá!”

“Kia quả là người tàn ác!”

Ở nơi xa, không ít tu sĩ đứng ở phía trung lập, không tham chiến, đều xám mặt.

Bọn họ cảm thấy may mắn.

Nếu lúc trước bọn họ ra tay, chắc chắn giờ đã chầu trời rồi.

“Còn ai muốn cướp trà ngộ đạo?”

Ngọc Thần quét mắt xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng.

Không một ai dám đứng ra.

Bầu không khí lặng xuống.

“Ta!”

Nhưng chẳng bao lâu, một giọng nói cợt nhả vang lên.

“Còn có người chán sống à?”

Ngọc Thần nhìn về phía phát ra âm thanh, ánh mắt cứng lại, cơ thể khựng tại chỗ.

Giữa không trung, một lão giả tóc trắng ung dung bước tới.

Phía sau đầu ông ta là chín đạo tiên quang, một tay cầm bảo châu, tản ra khí tức pháp tắc mãnh liệt, bao phủ toàn trường chỉ trong nháy mắt.

“Tiên Tôn!”

Sau khi cảm nhận được khí tức của đối phương, hầu như đám người kia đều quỳ rạp trên mặt đất, không dám hó hé nửa lời.

Tiên Tôn..........

Là một cường giả đỉnh cấp.

Đi khắp tiên vực Thiên Lan, nếu Tiên Đế của Tiên Giới không lộ mặt, thì Tiên Tôn là sự tồn tại khủng bố nhất.

“Cường giả cảnh giới Tiên Tôn!”

Ngọc Thần nhìn đối phương, đôi con ngươi co lại thành một chấm.

“Ta là Ngư Thiên Du, là tu sĩ đến từ tiên vực khác. Nghe nói các ngươi có trà ngộ đạo thất thải đúng không? Mau giao ra đây!” Lão Tiên Tôn mỉm cười.

“Không đời nào.” Ngọc Thần tiến lên một bước.

“Không đời nào? Ha ha! Nhóc con nhà ngươi, nom dáng dấp cũng được lắm. Đợt lát nữa bản Tiên Tôn sẽ bắt ngươi về làm đạo lữ song tu, ha ha ha!”

Vèo!

Ngư Thiên Du động thủ ngay lập tức, nhoáng cái đã xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Thần, tay hướng thẳng về phía nàng.

“Ngươi dám!”

Thân thể Ngọc Thần bắn ra vô vàn luồng sáng chẳng khác gì những thanh kiếm sắc bén, chém thẳng về phía tay của Ngư Thiên Du, khiến đối phương phải lùi lại mấy bước.

“Thực lực không tồi.” Ngư Thiên Du cười nói, khuôn mặt nhăn nhúm, “Nhưng ngươi càng phản kháng, bản Tiên Tôn càng thích.”

“Ngươi thật sự muốn đối nghịch với Phiêu Miểu Tông?” Ngọc Thần trực tiếp tiết lộ chỗ dựa của bản thân.

Nghe vậy, Ngư Thiên Du tỏ vẻ khó hiểu.

“Bọn họ là người của Phiêu Miểu Tông?”

Nhưng không ít tu sĩ của tiên vực Thiên Lan lại biến sắc, nhốn nháo hết cả lên.

Phiêu Miểu Tông!

Ba chữ này gợi lên rất nhiều hồi ức của các tu sĩ, nhớ tới sự kiện Diệp Phong đánh bại vị Tiên Đế khủng bố trước kia, cơ thể run lên bần bật.

“Phiêu Miểu Tông là tông môn nào? Chưa từng nghe qua!” Song, Ngư Thiên Du lại chẳng hề sợ hãi.

Ông ta đến từ một vùng tiên vực khác ngoài Thiên Lan, vốn chẳng biết đến tiếng tăm của Phiêu Miểu Tông, cũng không biết thực lực đáng sợ của Diệp Phong.

“Không ổn rồi!” Ngọc Thần sầm mặt.

Nàng vốn cho rằng sau khi tiết lộ tông môn, chắc chắn sẽ khiến Ngư Thiên Du từ bỏ ý định cướp đoạt. Nhưng nào ngờ, đối phương còn chẳng biết tới uy danh hiển hách của Phiêu Miểu Tông.

Này cũng quê quá đi!

Có một câu nói rất hay, mềm sợ cứng, cứng sợ nghèo, nghèo sợ liều, còn thằng liều thì sợ thằng ngẩn.

Ngư Thiên Du không biết Phiêu Miểu Tông, nói là ngẩn cũng không quá. Loại người này không biết sợ, vốn chẳng bận tâm tới lai lịch của Ngọc Thần.

“Ta khuyên các ngươi một câu. Mau giao đồ vật ra đây, nếu không đừng mơ mà rời đi.” Ngư Thiên Du tiếp tục lên tiếng.

Cùng lúc đó, khí tức pháp tắc đáng sợ lại càn quét hiện trường. Cường đại như Ngọc Thần cũng bị lực lượng của nó khóa chặt cứng, vô pháp thoát khỏi sự khống chế của Ngư Thiên Du.

“Giao ra đây!” Ngư Thiên Du quát lên.

“Không đưa!” Ngọc Thần vẫn kiên quyết, “Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, coi chừng chưởng môn nhà ta hiện thân, giết chết ngươi.”

“Ôi trời!”

Ngư Thiên Du cười lớn: “Ta lại muốn xem thử chưởng môn Phiêu Miểu Tông nhà các ngươi có tài cán gì mà có thể giết được bản Tiên Tôn.”

“Giết ngươi, sao lại cần đến chưởng môn chứ?” Một giọng nói già nua vang lên.

Giữa không trung, một lão giả xuyên tử bào chắp hai tay sau lưng, đằng sau là một thanh trường kiếm màu tím treo lơ lửng, tản ra luồng khí tức sắc bén.

“Cổ Linh Tiên Tôn!”

“Ta nghe nói ngài ấy gia nhập Phiêu Miểu Tông, làm trưởng lão. Không ngờ, giờ lại có cơ hội nhìn thấy ngài ấy.”

Các tu sĩ của tiên vực Thiên Lan nháo nhào lên như ong vỡ tổ.

“Cổ Linh Tiên Tôn? Ngươi là một trong những Tiên Tôn của tiên vực Thiên Lan sao?” Ngư Nghiên Du hỏi.

“Không sai.” Cổ Linh Tiên Tôn gật đầu.

“Ngươi cùng lắm cũng chỉ là Tiên Tôn sơ kỳ, vậy mà cũng muốn ngăn cản bản tọa? Chẳng lẽ ngươi không biết, bản tọa đã tiến vào cảnh giới trung kỳ rồi sao?” Ngư Thiên Du tỏ vẻ đắc ý.

Sự chênh lệch giữa cảnh giới Tiên Tôn là rất lớn.

Chỉ kém hơn một cảnh giới nhỏ đã vô pháp địch lại rồi.

“Dám cướp đồ của đệ tử Phiêu Miểu Tông, ngươi chán sống rồi sao?” Cổ Linh Tiên Tôn không màng đến uy hiếp của đối phương, mà lạnh lùng hỏi.

“Uy hiếp ngược? Cũng hay đấy! Xem ra, nếu bản tọa không động thủ, thì các ngươi thật sự cho rằng bản tọa dễ ăn hiếp.” Giọng điệu của Ngư Thiên Du lạnh hẳn đi.

Ông ta vừa dứt lời liền tấn công.

Một mảnh pháp tắc thiên địa được ngưng tụ, hóa thành một con cá Côn dài tới chín vạn dặm, há mồm cắn về phía Cổ Linh Tiên Tôn.

“Chút tài vặt.”

Cổ Linh Tiên Tôn không hề nao núng, thậm chí còn thấy nực cười, thầm nghĩ cơ hội tới rồi.

Chỉ trong một tích tắc, vô số kiếm khí màu tím xuất hiện quanh người Cổ Linh Tiên Tôn, lướt qua không trung như chớp nhoáng, chém con cá Côn thành ngàn mảnh, khiến Ngư Thiên Du kinh ngạc không thôi.

“Là kiếm trận sao? Thật đáng sợ!” Ngư Thiên Du thốt lên đầy kinh hãi.

“Không sai! Đây là kiếm trận Phệ Linh Tuyệt Tiên, dù ngươi là Tiên Tôn trung kỳ cũng giết không tha!” Cổ Linh Tiên Tôn lạnh lùng nói.

Bình Luận (0)
Comment