Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Vừa dứt lời, mấy chục đạo kiếm khí màu tím chém ra, tạo thành một tấm lưới lớn, vây khốn Ngư Thiên Du, sau đó thu nhỏ rồi cắt nát con mồi.
“Không xong!” Ngư Thiên Du chợt thấy lạnh sống lưng.
Ông ta muốn trốn đi, lại phát hiện bản thân bị một cỗ lực lượng khống chế, vô pháp nhúc nhích, chỉ biết trơ mắt nhìn tấm lưới kiếm cắt vào thân thể mình.
Sau đó.......
Ý thức của Ngư Thiên Du dần tiêu tán.
Đến tận lúc chết, ông ta cũng không hiểu nổi, vì sao bản thân là Tiên Tôn trung kỳ, nhưng lại không đánh nổi Cổ Linh Tiên Tôn. Ngược lại, ông ta lại vong mạng chỉ dưới một chiêu của đối phương.
Chênh lệch bậc này lớn quá rồi!
Ngư Thiên Du cứ vậy nuốt một bụng không cam lòng mà chết.
Trên trời cao, mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều ngưng thở, không một ai dám hó hé dù chỉ một lời.
Khoảnh khắc ấy, bọn họ bị choáng ngợp bởi thực lực khủng khiếp của Cổ Linh Tiên Tôn, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Tận một lúc sau, Hoắc Vân Kiệt mới thốt lên: “Quả không hổ là Cổ Linh Tiên Tôn. Kiếm trận của ngài ấy quá mạnh mẽ, ngay cả Tiên Tôn đỉnh phong cũng xử được.”
Ngh được lời này, mọi người mới lấy lại tinh thần từ trong cơn choáng ngợp.
“Trời ạ!”
“Một cường giả cảnh giới Tiên Tôn trung kỳ cứ vậy mà bị giết rồi? Đúng là khó tin mà.”
“Ta cũng thấy như đang mơ ấy.”
“Kia là Tiên Tôn đấy!”
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng một cường giả cảnh giới Tiên Tôn vẫn lạc, rơi xuống mặt đất phủ tuyết trắng xóa, quả thực khó nói nên lời.
Trên trời cao, Cổ Linh Tiên Tôn lấy đi trữ vật giới chỉ của Ngư Thiên Du, mỉm cười quan sát xung quanh, nhìn những gương mặt từng gặp rồi nói: “Hôm nay, Ngư Thiên Du dám động thủ với đệ tử Phiêu Miểu Tông ta, chết là đúng.”
“Hơn nữa!”
“Các vị đang ngồi nếu muốn ra tay thì cứ ra tay! Chậm một chút là không còn cơ hội đâu.”
Giọng điệu của Cổ Linh Tiên Tôn không lên cũng không xuống.
Nhưng mọi người nghe xong những lời này đều cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không dám không dám!”
“Bọn ta chỉ tới xem thôi.”
“Tiên Tôn đừng hiểu lầm.”
Đám người xua tay lia lịa.
Thấy bọn họ biết điều như vậy, Cổ Linh Tiên Tôn cũng không nhiều lời, mà nhìn về phía Hoắc Vân Kiệt, thong thả nói: “Đại chiến đã kết thúc, cũng đến lúc quay về Phiêu Miểu Tông rồi.”
“Vâng.” Hoắc Vân Kiệt chắp tay.
Lần này tới tiên vực Thiên Lan, hắn không những tháo được nút thắt trong lòng, tìm thấy tình yêu đích thực của mình, còn lĩnh ngộ Hữu Tình Kiếm Ý, chiến lực tăng cao.
Ngoài những thứ này, tu vi của hắn còn tăng cao.
Lúc này, Hoắc Vân Kiệt cảm thấy sau khi quay về tông môn, củng cố sơ qua một cảnh giới là có thể đánh thẳng lên Thánh Cảnh.
Một khi thành công, hắn sẽ thành Thánh!
“Ta muốn nhập Thánh ngay!”
“Ta chờ ngày này lâu lắm rồi.”
Hoắc Vân Kiệt thì thầm.
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến hạnh phúc không thôi, cảm thấy bản thân đã theo đúng người.
HIện giờ, hai nàng đều sắp đột phá Phá Hư Cảnh, còn tìm được tình yêu của mình, gia tăng tình cảm với Hoắc Vân Kiệt, nên ai cũng thấy vui vẻ.
“Đi, hồi tông!”
Cổ Linh Tiên Tôn phất tay áo, mang linh hầu Thiên Đạo, Hoắc Vân Kiệt, Ngọc Thần, Thanh Sam Kiếm Tổ, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến về Tiên Giới Chi Môn.
Chẳng mấy chốc, cả nhóm người biến mất không còn tăm tích.
Các tu sĩ của tiên vực Thiên Lan vẫn còn đắm mình trong cảnh tượng Cổ Linh Tiên Tôn chém chết Ngư Thiên Du.
“Quá chấn động”
“Nhanh!”
“Kể sự tình hôm nay cho mọi người!”
“Từ nay về sau, bất kể là ai, chỉ cần gặp người của Phiêu Miểu Tông thì cứ vòng qua mà đi, tuyệt đối không được phát sinh tranh chấp với họ.”
“Nếu không, tru di cửu tộc, đào mộ tổ!”
Không ít tu sĩ bắt đầu truyền tin ra ngoài.
Mọi người nghe vậy đều rụt cổ, cảm thấy người vừa phát ngôn quá độc ác. Đã tru di di cửu tộc thì thôi đi, còn muốn đào mộ tổ, đúng là quá ác.
“Tản đi tản đi!”
Các tu sĩ có mặt ở đây đều khoát tay áo, đường ai nấy đi, sau đó truyền sự tình hôm nay ra ngoài. Chẳng mấy chốc, tin tức này đã rúng động cả tiên vực Thiên Lan.
Tại Phiêu Miểu Tông.
[Giá trị danh vọng +79726364]
......
[Giá trị danh vọng +92873637]
Nhìn thanh giá trị danh vọng cứ tăng lên không ngừng, khóe miệng của Diệp Phong cong lên, ngắm đám mây trắng ở trên cao, tâm tình vui vẻ. Sau đó, hắn nhìn đám người đang đứng trước mặt.
Trên mặt đất.
Hoắc Vân Kiệt, Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yên đứng sóng vai nhau, tay trong tay.
“Chắc chắn muốn thành hôn?” Diệp Phong cười hỏi.
Nghe vậy, cả ba người đều cười ngại ngùng.
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến thì đồng loạt cúi mặt.
Hoắc Vân Kiệt cắn răng lấy dũng khí, trịnh trọng gật đầu rồi nói: “Chưởng môn sư thúc, con quyết định, đời này kiếp này, nhất định sẽ chiếu cố tốt Bạch Tuyết và Ngọc Yến, không để các nàng gặp ủy khuất.”
“Vậy thì thành hôn đi!”
Diệp Phong đứng lên, đặt cuốn lịch lên bàn, chỉ vào một ngày.
“Nửa tháng sau, ngày lành tháng tốt, bản chưởng môn chủ trì hôn lễ của các ngươi, thế nào?”
“Chúng ta sắp thành hôn rồi?”
Sau khi được Diệp Phong chấp thuận, Hoắc Vân Kiệt mở to hai hai mắt, tâm tình kích động không thôi. Sau đó, hắn nhìn Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến rồi nắm tay các nàng.
“Hai vị phu nhân, nhất định ta sẽ không phụ các nàng.” Hoắc Vân Kiệt trịnh trọng cam đoan.
“Phu quân, bọn ta cũng sẽ không phụ chàng.”
Đinh Bạch Tuyết và Lâm Ngọc Yến cực kỳ ăn ý, đều trăm miệng một lời, nom có vẻ hạnh phúc lắm.
Diệp Phong ngồi trên ghế chủ vị, nhìn ba người tương thân tương ái cũng mừng lây. Hắn gật đầu, nói: “Mấy ngày kế tiếp, các ngươi lo liệu chuyện thành hôn đi. Sau đó chuẩn bị đột phá Thánh Cảnh!”
Hoắc Vân Kiệt mừng rỡ, nhưng khi nghe câu sau thì biến sắc: “Chưởng môn sư thúc, con có thể đột phá Thánh Cảnh sao? Nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”